Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 263: Chương 263: Người mẹ ruột này không thích hợp




Vì để cô quay lại làm việc mà cam lòng cúi đầu? Đường Tinh Khanh thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của Đông Phùng Lưu, có điều nhìn thấy Đông Phùng Lưu đều bằng lòng chấp nhận, cô cũng không tiện làm khó quá.

Trong lòng vô cùng thỏa mãn, Đường Tinh Khanh bất giác đắc ý mỉm cười, nói: “Vậy được thôi, có điều mẹ con tôi vừa mới dậy, chưa ăn sáng nữa, phải ăn sáng trước rồi mới đi làm.”

Cho dù Đường Tinh Khanh đưa ra yêu cầu gì, Đông Phùng Lưu đều tỏ vẻ bình tĩnh nói chuyện, Đông Phùng Lưu ngoắc tay gọi Đường Ngũ Tuấn tới, đưa mẹ con cô đi ăn sáng gần đó.

Trên xe, Đường Tinh Khanh kéo Đường Ngũ Tuấn ngồi ở ghế sau, thấy thế Đường Ngũ Tuấn ghé vào tai mẹ nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ biết bộ dạng hống hách vừa rồi của mẹ khiến người ta thật muốn đánh mẹ lắm không.”

Đường Tinh Khanh liếc thằng bé, vươn tay làm động tác che miệng, ánh mắt mang sự uy hiếp.

Thấy vậy, Đường Ngũ Tuấn thức thời làm động tác che miệng theo cô, lặng yên ngồi một bên, không dám nói nữa.

Bởi vì chuyện vừa rồi, bầu không khí có chút yên tĩnh, Đông Phùng Lưu dẫn hai mẹ con cô đi tới tiệm ăn sáng gần đó, sau khi ăn sáng xong, Đông Phùng Lưu nhìn Đường Ngũ Tuấn hỏi: “Ngũ Tuấn, lát nữa mẹ phải đi làm, cháu phải làm sao? Có muốn đi làm cùng mẹ không, như thế thì cháu cũng không phải ở nhà một mình buồn chán nữa.”

Theo mẹ đi làm? Chen vào giữa mẹ và bố chính là làm kỳ đà cản mũi hai người bọn họ sao?

Đường Ngũ Tuấn chẳng cần nghĩ ngợi đã lắc đầu, từ chối: “Không đâu, cháu tự mình ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ về là được rồi.”

Tuy nói những lời nghĩ cho mẹ, nhưng Đông Phùng Lưu nghe vào tai chỉ cảm thấy Đường Ngũ Tuấn thông minh hiểu chuyện, không khiến mẹ lo lắng, càng cảm thấy đứa bé này là một tài năng có thể đào tạo.

Đông Phùng Lưu cười cười, hỏi: “Cháu tự mình ở nhà? Vậy buổi trưa cháu ăn gì? Bị đói thì làm sao?”

Đông Phùng Lưu hỏi liên tiếp, Đường Ngũ Tuấn chỉ cười hi hi nói: “Không sao đâu ạ, cháu sẽ tự mình gọi đồ ăn bên ngoài.”

Lời nói của Đường Ngũ Tuấn khiến Đông Phùng Lưu nhíu mày, anh không yên tâm hỏi: “Gọi đồ ăn bên ngoài? Nếu như cháu bị người giao đồ ăn bắt cóc thì phải làm sao, mẹ cháu sẽ lo lắng cho cháu nhiều lắm.”

Nghe Đông Phùng Lưu nói vậy, Đường Ngũ Tuấn quét mắt nhìn Đường Tinh Khanh, cô đang ăn ngon, hoàn toàn không giống bộ dạng sẽ lo lắng cho thằng bé.

Đường Tinh Khanh tỏ vẻ bình tĩnh ăn uống ở bên cạnh, không nghe không thấy đối với lời nói của Đông Phùng Lưu, lúc còn ở Mỹ, Đường Ngũ Tuấn cũng tự mình ở nhà, thằng bé biết gọi đồ ăn, nếu buồn chán sẽ tự mình tìm trò chơi, dẫn thằng bé đi làm ngược lại sẽ rước phiền phức cho mình.

Đường Tinh Khanh không nói lời nào, Đường Ngũ Tuấn chỉ cười ngây ngô, nói với Đông Phùng Lưu: “Không sao đâu ạ, cũng đâu phải là lần đầu tiên, cháu sẽ bảo vệ tốt cho bản thân.”

“Không phải lần đầu tiên?” Đông Phùng Lưu càng nghe Đường Ngũ Tuấn nói càng nhíu chặt chân mày hơn, đồng thời anh bất mãn nhìn về phía Đường Tinh Khanh, thầm nghĩ người mẹ ruột này thật không đáng dựa vào mới nhẫn tâm để con mình ở nhà một mình như vậy, còn mình thì yên tâm ra ngoài đi làm.

Anh cũng đã nói, một người phụ nữ chăm con thì không được, mình không có thời gian chăm, ít nhất cũng phải mời một người giữ trẻ gì đó đến chăm sóc con chứ, Đường Tinh Khanh thật sự không thích hợp làm mẹ ruột.

Nhưng hôm nay thuê người giữ trẻ đã không còn kịp nữa, nếu mời cũng phải ngày mai mới có thể tìm được người phù hợp, Đường Tinh Khanh có thể yên tâm để con ở nhà, nhưng anh thì không yên tâm.

Đông Phùng Lưu tỏ thái độ kiên quyết nói: “Không cần nói nữa, Ngũ Tuấn, hôm nay cháu đến công ty chú chơi đi, công ty chú rất lớn, cháu muốn đi chỗ nào cũng được.”

Đường Ngũ Tuấn đang định từ chối, nhưng nghe thấy câu nói cháu muốn đi chỗ nào cũng được kia thì đột nhiên nổi lên kế hoạch, Đường Ngũ Tuấn lộ ra một nụ cười gian xảo, cười nói: “Được ạ, cảm ơn chú Đông Phùng!”

Đồng thời, Đường Ngũ Tuấn vô cùng đắc ý trong lòng, đúng lúc thằng bé có thể đi triển khai kế hoạch của mình, khiến cho mọi người trong công ty đều biết, Đường Tinh Khanh có một thiên thần như vậy, thuận tiện lại khiến cho vợ chưa cưới của Đông Phùng Lưu biết rằng vị trí của cô ta không ổn định được nữa.

Nếu Đông Phùng Lưu bằng lòng để một đứa trẻ như vậy đến công ty, còn cho phép thằng bé đi lại xung quanh đã chứng tỏ tầm quan trọng của thằng bé, cộng thêm đôi mắt giống nhau như đúc của mình và Đông Phùng Lưu, Đường Ngũ Tuấn tin mình có thể dấy lên một trận sóng gió ở công ty.

Vậy thì tỷ lệ mẹ và bố ở bên nhau sẽ gia tăng mạnh mẽ rồi.

Vốn dĩ Đông Phùng Lưu nói thế nào Đường Tinh Khanh cũng thờ ơ, nhưng một câu nói của Đường Ngũ Tuấn lại khiến Đường Tinh Khanh ngây ngẩn, cô không hiểu nhìn về phía Đường Ngũ Tuấn, muốn xem thử thằng bé muốn giở trò quỷ gì.

Bình thường Đường Ngũ Tuấn không thích nhất là đến nơi đông người, vốn dĩ thằng bé vẫn từ chối, bây giờ lại đột nhiên đồng ý, nhất định là muốn giở trò quỷ quái gì rồi.

Nhưng đối mặt với sự nghi ngờ trong mắt Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn chỉ cho cô một nụ cười tinh nghịch, chính là nụ cười này khiến trong lòng Đường Tinh Khanh xuất hiện dự cảm mơ hồ. Nhưng Đông Phùng Lưu ở đây, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Bữa sáng nhanh chóng kết thúc, Đông Phùng Lưu dẫn hai mẹ con đến công ty, tuy bọn họ trực tiếp đi thang máy riêng của tổng giám đốc, nhưng khi một nhà ba người này đi vào tập đoàn quốc tế Đông Phùng vẫn tạo nên làn sóng không nhỏ.

Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Đường Tinh Khanh đột nhiên hơi hiểu ra tại sao Đường Ngũ Tuấn lại đồng ý đến đây, hóa ra là muốn tạo sóng gió!

Gương mặt không khác lắm so với Đường Tinh Khanh, còn có ánh mắt giống hệt Đông Phùng Lưu, ngoại hình như vậy, cho dù là ba người bọn họ đi tới đâu cũng sẽ bị ngộ nhận là một nhà ba người.

Có không ít nhân viên bắt đầu lén lút bàn tán xôn xao, có người nghi ngờ Đường Tinh Khanh chính là bồ nhí của Đông Phùng Lưu, bây giờ dẫn theo con trai tới khoe khoang, có người thì nghi ngờ vì sao Đường Ngũ Tuấn lại có ngoại hình giống cả hai người, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì.

Trong lúc nhất thời, sự nghi ngờ và tiếng thảo luận xì xào vang lên, nhưng khi nhìn thấy Đông Phùng Lưu, bọn họ lại không phát ra tiếng gì, chỉ có thể đợi Đông Phùng Lưu đi qua rồi mới dám nhỏ giọng bàn tán.

Tin tức mang tính bùng nổ này quả thật là quá chấn động lòng người, không bao lâu, toàn bộ trên dưới công ty đều biết Đông Phùng Lưu dẫn theo một đứa bé có ngoại hình giống anh và Đường Tinh Khanh đến công ty, nhưng lại không biết dụng ý là gì.

Đông Phùng Lưu nhìn thấu suy nghĩ từ trong ánh mắt của bọn họ, trong lòng có chút đắc ý, cảm giác như vậy cũng khá tốt, có người ở sau lưng cảm thấy bọn họ giống người một nhà… Những lời bàn tán như vậy cho anh cảm giác rất thỏa mãn, dù sao sớm muộn gì Đường Tinh Khanh cũng là người của anh, cũng không thể thiếu ngày này.

Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn đều rất hài lòng với tình trạng này, người duy nhất sắc mặt không tốt chỉ có Đường Tinh Khanh, trong lòng cô âm thầm hối hận, lẽ ra không nên cho Đường Ngũ Tuấn đi theo cô tới đây, trước đó sao cô không nghĩ tới khả năng này chứ!

Trời ơi, đúng là tính sai, trước đó có một cơn sóng bồ nhí đã đủ rồi, giờ Đường Ngũ Tuấn xuất hiện, cô ngồi vào tội danh bồ nhí là cái chắc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.