Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 154: Chương 154: Nói dối, bị tóm được




Vậy sao? Đông Phùng Lưu do dự một lúc, rồi anh ta gật đầu hài lòng, khen: Làm rất tốt, tiếp tục cố gắng

Việc làm lần này của Đường Tinh Khanh đã có được sự tán thưởng của Đông Phùng Lưu

Cảm ơn, tổng giám đốc quá khen rồi. Đường Tinh Khanh gật đầu, rồi lại nghĩ điều gì đấy, ngay lập tức nhắc nhở: Đến giờ ăn cơm rồi, tổng giám đốc muốn ăn cơm ở công ty hay là ra ngoài ăn ạ?

Đông Phùng Lưu cúi đầu nhìn đống công việc trong tay, hơi chau mày nói: Hôm nay ăn ở công ty đi.

Vâng thưa tổng giám đốc.

Thế là Đường Tinh Khanh lập tức ra ngoài gọi đồ ăn, thế nhưng vừa đặt điện thoại xuống chưa đầy mười phút thì người giao hàng đã ôm một cái hộp giữ nhiệt lên, Đường Tinh Khanh thầm kinh ngạc, giỏi thật, làm việc rất có hiệu suất, mới vài phút xong!

Người giao đồ ăn đặt chiếc hộp xuống, Đường Tinh Khanh nhấc chiếc hộp lên định mang vào phòng làm việc của Đông Phùng Lưu, thì lại bị người giao hàng ngăn lại: Thưa cô, đợi một chút.

Hứ? Đường Tinh Khanh quay đầu lại không hiểu hỏi: Sao vậy, có chuyện gì sao?

Cô vẫn chưa trả tiền ạ! Người giao hàng cười nói: Có lẽ do cô mới đến, tiền giao đồ ăn này, chúng tôi đều thanh toán bằng tiền mặt, thanh toán tại chỗ luôn ạ.

... Cái gì?

Đường Tinh Khanh ngẩn người ra nhìn anh ta, lẽ nào không phải là nhà hàng hợp tác với công ty, rồi cuối toán thanh toán một thể sao?

Ợ...hoá ra là như vậy, thật sự xin lỗi, anh đợi tôi lấy tiền trả anh... Đường Tinh Khanh vừa nói, liền bỏ hộp cơm xuống, đang định đi lấy ví của mình, thế nhưng tay đang giơ được nửa thì cô đột nhiên nghĩ đến một việc.

Từ hôm qua vừa xuống máy bay thì cô đã đi thẳng đến khách sạn, vẫn còn chưa kịp đến ngân hàng rút tiền... Cho nên, trên người cô bây giờ đến một nghìn cũng không có, chỉ có dolar Mĩ.

Đường Tinh Khanh ngượng ngùng rụt tay lại, cười một cách gượng gạo, chớp mắt liên tục, ho nhẹ ra hai tiếng nói: Cái này... Các anh có dùng dolar Mĩ không vậy?

Hả? Người giao đồ ăn há hốc miệng, mấp máy môi: Cô thật là biết đùa!

Không có... Tôi không nói đùa mà!!!

Đường Tinh Khanh bất lực, chỉ đành nói Vậy thế này, anh đợi chút, tôi đi lấy tiền cho anh!

Nói xong, Đường Tinh Khanh ngượng ngùng tự ý mở cánh cửa phòng bên, đi thẳng vào trong.

Đáng chết mà, thật là mất mặt! Hu hua... Bảo cô đi đâu tìm tiền đây, vừa mới đến công ty mà đi vay tiền người ta cũng không hay lắm!

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên một giọng nói hiền dịu vang lên, chỉ nghe thấy người đó nói: Cô sao vậy?

Nghe thấy giọng nói ấy, Đường Tinh Khanh đột nhiên bị giật mình, cô lập tức nhìn về phía Đông Phùng Lưu, bây giờ mới phát hiện bản thân trong lúc ngượng ngùng đã mở cửa văn phòng tổng giám đốc Đông Phùng Lưu!

Cha mẹ ơi!

Khụ khụ, không sao thưa tổng giám đốc, tôi vào nhầm phòng... Cho dù trong lòng có sụp đổ như thế nào, thì trên gương mặt của Đường Tinh Khanh vẫn cố gắng hết sức giữ nụ cười điềm tĩnh.

Nói xong, cô vừa định mở cửa đi ra, nhưng cánh cửa vừa mở có một kẽ hở, cô liền liếc người giao đồ ăn đang đợi ở ngoài cửa.

Đông Phùng Lưu thấy vậy, không nhịn nổi cảm thấy buồn cười: Xảy ra chuyện gì vậy? Ai đang ở bên ngoài?

Không có chuyện gì ạ! Sắc mặt của Đường Tinh Khanh hơi thay đổi, cô vội vàng quay người nhìn Đông Phùng Lưu, thì đã phát hiện không biết lúc nào anh đã đi đến trước mặt mình rồi, hít thở vài cái, cái bóng cao to của Đông Phùng Lưu đã chiếm trọn lấy cô.

Hôm nay vì để cố ý tỏ ra mình vừa quê mùa vừa tục mà Đường Tinh Khanh đã cố ý đi đôi giày bệt, lúc này Đông Phùng Lưu với chiều cao 1m89 đứng trước mặt cô, miệng như đang cố kìm nén nụ cười, từ trên cao nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, khiến Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy áp lực rất lớn.

Thế này mà bảo không có chuyện gì? Đông Phùng Lưu căn bản không tin lời của Đường Tinh Khanh, anh muốn kéo cô đang đứng chắn ở trước cửa ra.

Đợi đã! Đường Tinh Khanh tim đập loạn xạ nhìn cử động của Đông Phùng Lưu, liên tục ngăn lại nói: Không sao mà, có chuyện từ từ nói, thực ra thì...

Thực ra cái gì? Đông Phùng Lưu chu miệng nói, nở nụ cười nhẹ.

Ợ... Thực ra tôi... Tôi thiếu chút tiền, hay là anh cho tôi vay ít tiền đi? Bây giờ không để ý được nhiều đến vậy, Đường Tinh Khanh ngước đầu lên nói.

Vay tiền? Đông Phùng Lưu càng ngạc nhiên hơn: “Cô vay tiền để làm gì? Cô không có tiền sao?

Tất nhiên là tôi không có tiền rồi, ông nội à, tôi vừa về nước, cái tôi có là dolar Mĩ đập vào mặt anh, chỉ là không có tiền trong nước! Hơn nữa, đồ ăn của anh dựa vào cái gì mà bắt tôi phải trả tiền? Người muốn ăn không phải là anh sao!

Cô đương nhiên không dám nói ra những lời này trước mặt Đông Phùng Lưu rồi, trừ khi cô không muốn ở đây nữa.

Ừm... Đường Tinh Khanh chần chừ, nói dối với Đông Phùng Lưu: Một người bạn của tôi đến vay tiền tôi, cho nên...

Vậy sao? Sao anh ta lại vay tiền cô, vay bao nhiêu? Đông Phùng Lưu hỏi, rất hứng thú muốn nghe tiếp.

Ợ... vay... ba trăm nghìn? Chính là ba trăm nghìn, đúng!

Đông Phùng Lưu ngạc nhiên: “Có ba trăm nghìn mà cũng phải vay sao?

Đường Tinh Khanh: ....

Miệng của Đường Tinh Khanh co rúm lại, cô không biết phải đối phó thế nào, Vâng, nhà anh ấy bây giờ đã không có gì để ăn rồi, nên hiện tại chỉ cần có ba trăm nghìn đó thôi, tổng giám đốc anh rất tốt, anh cho anh ta vay đi...

Đúng là đáng chết mà! Mất mặt quá! Đường Tinh Khanh thẳng thắn đến da mặt cũng không cần nữa, khuôn mặt đáng thương nhìn Đông Phùng Lưu.

Ồ, như vậy à... Đông Phùng Lưu nói nhẹ nhàng, rồi nhún vai, Trên bàn có sáu trăm nghìn đấy, cô cầm lấy đi, không cần trả lại.

Tổng giám đốc, cảm ơn anh... Đường Tinh Khanh vừa nói, vừa liếc đến bàn làm việc của Đông Phùng Lưu, quả thật là có sáu trăm nghìn, thế là lập tức luồn qua vai anh, đi đến lấy tiền.

Nhưng lúc tay của Đường Tinh Khanh vừa chạm vào hai tờ tiền đó xong, thì phía sau vọng lại giọng nói quyến rũ, trầm ấm của Đông Phùng Lưu Ừm...nói đến mới nhớ, lâu như vậy rồi sao đồ ăn hôm nay vẫn chưa giao đến, bình thường giờ này đáng nhẽ là phải giao rồi chứ.

Phù...

Tay Đường Tinh Khanh run run, gương mặt ngay lập tức đỏ bừng lên, đáng chết, Đông Phùng Lưu đáng nói thì nói, không đáng nói thì không nên nói chứ!

À... Có khả năng đồ ăn đã ở bên ngoài rồi, tôi ra ngoài xem, tổng giám đốc đừng vội... Đường Tinh Khanh vừa nói, tay cầm tiền quay người đi luôn, thật sự là không thể tiếp tục ở đây thêm được nữa.

Ừm! Đông Phùng Lưu gật đầu, đi về bàn làm việc của mình, giọng điệu lạnh nhạt nói, Tôi không vội, chỉ là hi vọng ai đó sau này biết thật thà, đừng nói dối với cấp trên của mình những thứ mà vừa nhìn thấy liền bị người khác phát hiện luôn! Tôi cũng không cần một thư kí ngốc đâu!

“……”

Đường Tinh Khanh mở cửa chân định rời khỏi thì lập tức dừng lại, miệng co lại, đáng chết, thôi rồi, quả nhiên vẫn bị anh ta phát hiện, chỉ là... Anh mới ngốc ấy! Cả nhà anh đều ngốc! Khốn nạn đáng chết!

Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc, sau này sẽ không nữa đâu! Đường Tinh Khanh nghiến răng, trong lòng thì mắng chửi Đông Phùng Lưu thậm tệ trăm vạn lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.