Tô Tuyết Phi vội vàng khoát tay: Tôi chỉ tò mò nên hỏi vậy. Kỳ lạ thật, sao tổng giám đốc Đông Phùng đã đính hôn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn? Tôi chỉ hơi bất ngờ mà thôi.
Chuyện này cũng không có gì. Đông Phùng Lưu cười rất tự nhiên, thực ra sự kiên nhẫn trong lòng anh đã bị Tô Tuyết Phi mài gần nhẵn rồi.
Vì vậy, giọng điệu của anh cũng dần dần trở nên lạnh lùng hơn: Mấy năm nay tôi bận dốc sức cho sự nghiệp, tạm thời vẫn chưa có lòng dạ để lập gia đình. Đối với chuyện kết hôn... Tôi nghĩ vẫn nên chờ sự nghiệp ổn định trước đã.
Nghe thấy lời của Đông Phùng Lưu, Tô Tuyết Phi tươi như hoa, cô ta không nhịn được mà che miệng cười: Xem tổng giám đốc Đông Phùng nói kìa, công ty của anh bây giờ đã lớn mạnh như thế rồi mà anh còn sợ sự nghiệp không ổn định ư? Tổng giám đốc Đông Phùng đúng là một người hài hước, dí dỏm nha.
Sau khi có được đáp án mà mình muốn, Tô Tuyết Phi mới dừng lại. Cô ta không thể tiếp tục hỏi xem chuyện Đông Phùng Lưu chưa kết hôn là vì có điều bí ẩn nào khác hay không. Nếu như hỏi không khéo sẽ làm Đông Phùng Lưu cảm thấy khó chịu.
Tô Tuyết Phi cũng không phải là loại phụ nữ ngực to não bé, cô ta thích Đông Phùng Lưu nhưng sẽ không rối tít lên khi gặp người trong lòng. Ngược lại, Tô Tuyết Phi rất thông minh. Cho dù là về mặt tình cảm hay sự nghiệp, cô ta đều có thể hoàn toàn chiếm ưu thế, từng bước từng bước dụ con mồi rơi vào bẫy.
Đây chính là lí do vì sao bố cô ta tin tưởng giao hạng mục hợp tác lần này cho cô ta đàm phán.
Thấy Tô Tuyết Phi không tiếp tục hỏi chuyện hôn nhân của mình nữa, lúc này, sự mất kiên nhẫn trong lòng Đông Phùng Lưu mới giảm đi đôi chút. Anh cười đầy ẩn ý với Tô Tuyết Phi: So với chuyện này, tôi hy vọng nhiều vào việc có thể hợp tác với quý công ty hơn. Chỉ cần chúng ta có thể đàm phán tốt hạng mục hợp tác lần này, bớt đi nỗi lo sự nghiệp không ổn định, lúc đó chúng tôi cũng có thể kết hôn sớm hơn một chút, không phải sao?
Lời nói của Đông Phùng Lưu chứa đầy ẩn ý, nghe xong, Tô Tuyết Phi không còn nắm bắt được ý tứ của anh. Ý của anh là muốn nhanh chóng đàm phán xong hạng mục hợp tác này, sau đó anh có thể cho cô ta một cơ hội xem thử hai người có thể kết hôn hay không. Hay là anh chỉ muốn nhanh chóng đàm phán xong hạng mục hợp tác để về rước người vợ chưa cưới của mình lên xe hoa?
Suy nghĩ mấy giây, Tô Tuyết Phi quyết định không kết luận gì về vấn đề này nữa. Không sao, chỉ vừa bắt đầu thôi mà, cô ta không vội. Sau này còn rất nhiều thời gian để Đông Phùng Lưu hiểu rõ sức hút thật sự của cô ta mà cô ta cũng có thể hiểu nhiều hơn về cách nghĩ của anh.
Đến giờ ăn cơm, Tô Tuyết Phi tự tin đứng dậy. Cô ta lả lơi bước tới trước mặt Đông Phùng Lưu rồi nhiệt tình đưa ra lời mời: Đến giờ ăn rồi, tổng giám đốc Đông Phùng có thể nể mặt tôi, cùng tôi ăn một bữa không?
Tô Tuyết Phi có thân hình cao gầy, vóc dáng cũng rất tuyệt. Dù sao thì cô ta cũng là một người phụ nữ nóng bỏng, cho dù mặc một bộ váy da bó sát người thì vẫn có thể nhìn thấy rãnh ngực hơi lộ ra bên ngoài. Chiếc áo trên người cô ta ngắn đến nỗi có thể nhìn thấy cả rốn.
Đối với kiểu phụ nữ xinh đẹp như thế này, Đông Phùng Lưu cũng không từ chối nổi. Hơn nữa, cô ta còn là đối tượng bàn bạc về các hạng mục hợp tác, Đông Phùng Lưu không thể không nể mặt cô ta được.
Lúc này, Đông Phùng Lưu mới đứng dậy, với thân hình cao lớn của mình, Tô Tuyết Phi vẫn còn thấp hơn anh một nắm tay. Cho dù Tô Tuyết Phi đã cao một mét bảy cộng thêm cả giày cao gót, nhưng cô ta vẫn không thể cao hơn Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu mỉm cười: Được thôi.
Hai người họ cao xấp xỉ nhau, lúc đứng cạnh trông rất xứng đôi. Hơn nữa, sau khi nói xong, họ rời khỏi chỗ của mình rồi quay đi.
... Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm theo bóng lưng họ, có vẻ không biết nên làm thế nào.
Thực ra, cô muốn chửi thề từ lâu rồi. Tô Tuyết Phi không để ý đến cô thì có thể hiểu là vì cô ta đang ghen tị với cô nên mới làm thế. Nhưng Đông Phương Lưu quay đi mà cũng không thèm gọi cô một tiếng, thế là có ý gì chứ?
Đường Tinh Khanh khó chịu ngồi im một chỗ, cô nhìn theo bóng lưng sắp rời đi của Đông Phùng Lưu nhưng cũng chẳng buồn động đậy. Cô bỗng nhiên hờn dỗi, cô muốn xem thử có phải Đông Phùng Lưu cũng coi cô như người vô hình hay không. Nếu như anh dám quên cô, cô nhất định sẽ không tha cho anh!
Quả nhiên, Đường Tinh Khanh cứ thế trố mắt nhìn Đông Phùng Lưu và Tô Tuyết Phi vừa cười vừa nói rồi đi ra khỏi phòng tiếp khách, bọn họ chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại lấy một cái.
...
Đôi mắt của Đường Tinh Khanh lập tức đỏ lên.
Tên khốn Đông Phùng Lưu này!
Đúng lúc Đường Tinh Khanh đang mắng thầm Đông Phùng Lưu bằng cả nghìn câu nói xấu xa trong lòng thì anh bỗng nhiên quay trở lại cửa phòng tiếp khách. Anh khẽ nhíu mày, nhìn Đường Tinh Khanh một cách khó hiểu: Đường Khanh, cô không đi mà còn ngồi ở đây làm gì nữa?
... Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu đã đi được nửa đường rồi mà còn bỗng nhiên quay lại gọi mình. Sự uất ức và vui sướng trong lòng đan xen vào nhau, nhất thời cô không biết nên nói gì cho phải.
Trách cứ Đông Phùng Lưu ư, anh để ý thấy cô không đi cùng nên đã quay lại gọi, đây chính là minh chứng cho việc anh coi trọng cô.
Nếu như bảo là không trách Đông Phùng Lưu thì cũng không phải, cô không thể nuốt trôi được cục tức trong lòng. Dù sao thì lúc rời đi, trong mắt anh cũng chỉ có một mình Tô Tuyết Phi chứ hoàn toàn không hề có cô.
Lúc này, Tô Tuyết Phi cũng quay lại, cô ta đứng phía sau Đông Phùng Lưu, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Đường Tinh Khanh.
Dường như cô ta không hài lòng về việc Đông Phùng Lưu quay lại chỉ vì một cô thư ký nhỏ bé, cũng hơi bất mãn vì một thư ký mà lại không làm tròn chức trách của mình, để ông chủ phải đích thân quay lại tìm.
Trong vòng điều tra của Tô Tuyết Phi không hề có sự tồn tại của Đường Tinh Khanh. Vì vậy lúc chưa biết đến mối quan hệ của Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu, cô ta chỉ tập trung điều tra đối tượng chính đó là Doãn Thu Ngọc. Hừ, ả đàn bà ngực to não bé kia hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta.
Thế nhưng cô thư ký với vẻ mặt hơi cứng ngắc đang ngồi trước mắt này lại khiến cho Tô Tuyết Phi cảm nhận thấy một tia nguy hiểm đang rình rập.
Lúc điều tra, cô ta không hề biết chuyện ở bên cạnh Đông Phùng Lưu có một cô thư ký xinh đẹp thế này. Vẻ thản nhiên cùng với gương mặt xinh đẹp của Đường Tinh Khanh làm Tô Tuyết Phi hơi ghen tị. Cho dù Đường Tinh Khanh chỉ yên lặng ngồi ở đó cũng làm cho người khác vô thức mà để mắt đến.
Sự hấp dẫn mang theo vẻ trưởng thành, tinh tế trên người Đường Tinh Khanh là tình địch làm cho mọi người phụ nữ đều cảm thấy nguy hiểm. Tô Tuyết Phi hơi tò mò, vì sao một người phụ nữ không hề tầm thường thế này lại làm thư ký cho Đông Phùng Lưu.
Sự im lặng của Đường Tinh Khanh khiến Đông Phùng Lưu cảm thấy khó chịu, anh sải bước đến trước mặt cô, nắm lấy cánh tay cô rồi nói: Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Trong lúc nói chuyện, Đông Phùng Lưu vô tình để lộ một tia thân mật và cưng chiều.
Sau khi trải qua tai nạn đuối nước và chuyện trong bệnh viện, Đông Phùng Lưu không châm chọc Đường Tinh Khanh như trước nữa. Mặc dù thái độ vẫn ngang ngược, vô lý như thế, nhưng cũng tốt hơn trước nhiều rồi.
Đường Tinh Khanh không cảm nhận được sự thay đổi nhỏ bé của Đông Phùng Lưu, cô vẫn đang giận vì chuyện anh bỏ mặc cô rồi đi trước lúc nãy, vậy nên cô không lên tiếng mà chỉ im lặng đi theo sau anh.
Ra khỏi phòng tiếp khách, Đông Phùng Lưu vẫn nắm chặt tay Đường Tinh Khanh. Tô Tuyết Phi thấy thế thì liền giả vờ vô ý hỏi: Mối quan hệ của tổng giám đốc Đông Phùng và thư ký tốt đến thế ư? Chẳng nhẽ cô ấy là...
Nói được nửa câu, Tô Tuyết Phi không nói tiếp nữa, ánh mắt sắc bén của cô ta đảo qua người Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh, ý tứ của câu nói dang dở đấy đã quá rõ ràng.
Cô ta đang hỏi rằng, có phải Đường Tinh Khanh là tình nhân của Đông Phùng Lưu hay không. Hoặc có thể, sáu năm rồi mà Đông Phùng Lưu chưa kết hôn có phải là vì đang che giấu một người phụ nữ xinh đẹp như thế này. Vì thế nên anh mới chần chừ với người vợ chưa cưới đã đính hôn sáu năm kia mãi.