Đường Ngũ Tuấn chột dạ tất nhiên không dám nói gì nhiều, chỉ có thể giữ nguyên tắc im lặng là vàng. Nhưng cậu nghĩ ở bên cạnh Tịch Song cũng tốt, tuy không tiện nghe trộm nhưng vẫn có thể nắm rõ mọi hành động của Tịch Song.
Tịch Song không phát hiện tâm trí Đường Ngũ Tuấn đang đặt vào chuyện khác.
Còn Đường Tinh Khanh, cô đang ở trong căn phòng tối một mình, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
Cô rất lo lắng cho bệnh tình của Đông Phùng Lưu, cũng rất sợ Tịch Song đi kiếm chuyện với Doãn Thu Ngọc, chuyện này chỉ khiến sự tình càng trở nên rắc rối hơn.
Lòng cô ngổn ngang trăm mối, cả đêm đều trằn trọc không ngủ được.
Trời sáng, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào phòng. Lúc này, Đường Tinh Khanh đã trở nên mơ mơ màng màng.
Bỗng cô giật mình nhìn thấy ngoài ban công có bóng của một thứ gì đó đen thui, khi nhìn kỹ, thứ đó lại càng đáng sợ hơn, vì nó nhìn như một cái đầu người.
Đường Tinh Khanh chưa hét lên là vì bóng hình này cô rất quen thuộc.
Đó là Đường Ngũ Tuấn.
Đường Tinh Khanh còn chưa kịp phản ứng, Đường Ngũ Tuấn đã nhanh nhẹn trèo qua ban công chạy tới trước mặt Đường Tinh Khanh mà thở hồng hộc.
Không ngờ Đường Tinh Khanh lại nhào tới giơ tay định đánh Đường Ngũ Tuấn, cậu bé vẫn ngây ngốc đứng đó không tránh, chỉ cười hề hề gọi mẹ.
Trông bộ mặt đáng yêu ngây thơ, cô không nỡ đánh mà chỉ ôm cậu vào lòng rồi nhẹ vỗ lên mông.
Con biết là mẹ không nỡ mà. Đường Ngũ Tuấn ôm chặt lấy Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh giận dỗi: Đây là lầu ba đó, con cứ leo như thế lỡ xảy ra chuyện thì mẹ phải làm sao?
Đường Ngũ Tuấn nói: Con biết mẹ sốt ruột nên mới vội tới báo cho mẹ một tin để mẹ yên tâm.
Đường Tinh Khanh đang thắc mắc một đứa con nít có thể biết gì? Nhưng chỉ cần như thế cũng khiến cô cảm thấy an ủi, cô ôm chặt lấy Đường Ngũ Tuấn.
Đường Ngũ Tuấn tránh thoát khỏi cái ôm của cô, nụ cười trên mặt bỗng biến mất, đôi lông mày cau lại như ông cụ non.
Mẹ ơi, bố nuôi không đi xử bà kia, mẹ yên tâm chưa, hơn nữa bố nuôi cũng không làm gì bố hết.
Đường Tinh Khanh tất nhiên biết Tịch Song sẽ không ra tay với một người bệnh, nhưng giờ công ty của Đông Phùng Lưu như rắn mất đầu, Tịch Song có ra tay không?
Nhìn thấy Đường Tinh Khanh lo âu, Đường Ngũ Tuấn tự tin nói: Mẹ không nói con cũng biết, con sẽ không để chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay con. Đường Ngũ Tuấn tự tin siết chặt tay cười nói.
Tuy Đường Ngũ Tuấn không nói rõ chuyện cậu nghe trộm, nhưng sự tự tin của cậu đã phần nào an ủi Đường Tinh Khanh, xua tan mây đen trong lòng cô.
Đường Ngũ Tuấn lại nói tiếp, Con phải đi rồi, chắc bố nuôi sắp phát hiện ra con trốn đi rồi, không được để bố biết con ở đây.
Nói xong, cậu bé liền cẩn thận đi tới trước ban công! Thì ra cậu đã chuẩn bị sẵn dây thừng, nhoáng cái đã điêu luyện bám dây thừng leo xuống dưới.
Màn này khiến Đường Tinh Khanh ngây ngốc, cô thầm nghĩ sao thằng nhóc này lại giống tên Đông Phùng Lưu đến như thế, luôn làm ra chuyện không ai ngờ tới.
Thấy Đường Ngũ Tuấn an toàn rời khỏi, tảng đá đè nặng trong lòng Đường Tinh Khanh cuối cùng đã biến mất.
Đường Ngũ Tuấn lén lút trốn khỏi sân thuần thục tới mức vệ sĩ không phát hiện ra, đây là con đường an toàn Đường Ngũ Tuấn tìm thấy sau khi nghiên cứu kỹ càng.
Cậu vốn dĩ là một người cẩn thận, chỉ khi ở nơi quen thuộc mới cảm thấy yên tâm.
Rất nhanh sau đó Đường Ngũ Tuấn đã về tới nơi Tịch Song ở, khi lén mở cửa sổ chui vào, cậu còn cẩn thận xem giờ, bây giờ mới chỉ 7 giờ 15 phút.
Tịch Song là người có lối sống nghiêm khắc, nếu không xảy ra chuyện gì thì thường 7 giờ rưỡi hắn mới thức dậy.
Sau khi rón rén chui vào trong chăn, Đường Tinh Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may không bị Tịch Song phát hiện, nhưng Đường Ngũ Tuấn vẫn cảm thấy không thoải mãi, vì cậu vẫn còn giấu Đường Tinh Khanh một tin quan trọng.
Từ khi tin Đông Phùng Lưu nằm viện truyền ra, gần đây những cuộc điện thoại bí mật của Tịch Song ngày càng nhiều, mặc dù hắn giấu diếm, nhưng vẫn không lọt qua đôi mắt tinh tường của cậu.
Đường Ngũ Tuấn đóng chặt cửa sổ lại, đôi mắt đen láy của cậu nhấp nháy trong bóng tối, cậu đang suy nghĩ có thật là Tịch Song đã phát hiện chuyện cài máy nghe lén không.
Nếu thật thì giờ nên ngoan ngoãn yên phận
Không được, bây giờ là thời điểm nguy hiểm nhất với bố, không thể để bố nuôi tận dụng cơ hội
Đường Ngũ Tuấn lẩm bẩm, sau đó nhảy ra khỏi chăn.
Nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ 20 phút buổi sáng, vẫn còn 10 phút nữa Tịch Song mới tỉnh dậy.
Đường Ngũ Tuấn lanh lẹ mở máy tính đặt ở góc phòng, sau đó đeo tai nghe cắm USB của mình vào, tất cả phần mềm đều để trong ổ USB, như thế dù không ở phòng mình vẫn có thể lấy được nhật ký điện thoại của Tịch Song.
Hai ngày trước, Tịch Song nhận rất nhiều cuộc điện thoại, Đường Ngũ Tuấn dựa vào kinh nghiệm vào cảm giác chọn ra vài cuộc có vẻ quan trọng, sau đó tập trung lắng nghe.
Màn hình nhấp nháy ánh sáng xanh, sắc mặt Đường Ngũ Tuấn ngày càng trắng bệch.
Thì ra kẻ chủ mưu chuyện gói hàng để Đông Phùng Lưu bị đánh chính là Tịch Song.
Chuyện này vẫn nằm trong dự đoán của Đường Ngũ Tuấn, chuyện tiếp theo, Tịch Song đã bắt đầu ra tay với tập đoàn quốc tế Đông Phùng, đối tượng đầu tiên chính là công ty thiết kế Đường Tinh Khanh từng làm việc, hơn nữa nếu chuyện này thành công sẽ gây ra ảnh hưởng cực kỳ xấu với công ty của Đông Phùng Lưu.
Chi tiết cần phải tiếp tục chọn nhật ký điện thoại khác, nhưng Đường Ngũ Tuấn không còn thời gian nữa.
Lúc này, tay nắm cửa đột nhiên kêu lên, Đường Ngũ Tuấn vội vàng đổi sang giao diện desktop, sau đó mở trình duyệt mạng lên.
Ồ, lại lén lên mạng nữa rồi, con đúng là nghiện internet. Tịch Song mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình mỉm cười nhìn Đường Ngũ Tuấn với ánh mắt như nhìn con trai mình.
Nếu người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng hai người là bố con, nhưng thật ra Đường Ngũ Tuấn không có chút quan hệ gì với Tịch Song.
Đường Ngũ Tuấn cũng hiểu rõ những điều Tịch Song thể hiện ra chưa chắc là thật lòng.
Đường Ngũ Tuấn ngáp một hơi dài rồi nói: Không ở bên mẹ, con thấy chán chán thế nào ấy, nên đành chơi điện tử thôi.
Tịch Song biết ý thằng nhóc muốn gì, nhưng không dễ rơi vào bẫy của cậu, hắn hoàn toàn không để ý mà chỉ nói: Dọn dẹp đi, rồi ra ngoài với bố.