Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm người phụ nữ kia mà líu lưỡi, cô hoàn toàn không thể thấu hiểu nỗi khổ của người phụ nữ kia, nhưng mà...
Lúc nhìn thấy đứa bé không còn cựa quậy trong nước nữa, trái tim của Đường Tinh Khanh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!
Vậy mà người phụ nữ kia vẫn tiếp tục kể lể nỗi khổ mà mình phải chịu đừng bằng giọng kích động, cô ta hoàn toàn không chú ý đến cảm giác giãy giụa dưới tay mình đã không còn nữa.
Thấy thế, đầu óc của Đường Tinh Khanh bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Thời điểm nhìn thấy đứa bé ngất đi vì bị dìm trong nước, cô dường như không hề nghĩ ngợi gì mà xông tới. Mặc kệ người phụ nữ kia vẫn đang ngồi kể khổ, cô vẫn lao thẳng về phía đứa bé!
Vì không nghĩ đến việc Đường Tinh Khanh sẽ xông đến nên người phụ nữ hơi sửng sốt, sau đó cô ta hét lên: Cô không được qua đây! Nếu như cô vẫn xông đến tôi sẽ...
Vốn dĩ, cô ta định lấy đứa bé ra để uy hiếp Đường Tinh Khanh, nhưng lúc nhìn thấy đứa bé trong tay mình không còn cử động nữa thì cô ta bỗng ngây ngẩn cả người.
Đường Tinh Khanh xông tới, cô vớt đứa bé đang chìm trong nước lên rồi tức giận quát người phụ nữ: Sao cô có thể ích kỷ như thế được chứ! Cho dù thằng bé có giống bố nó thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn là máu mủ mà cô đã sinh ra! Sao cô có thể ra tay với nó chứ!
Nói xong, Đường Tinh Khanh bế lấy đứa bé định quay người đi, cô muốn cứu đứa bé thoát khỏi người mẹ đã mất hết nhân tính này!
Cô đau lòng nhìn thoáng qua đứa bé, hai mắt nó nhắm chặt, miệng khẽ nhếch lên, gương mặt tái nhợt. Nhìn thấy cảnh này, nỗi khiếp sợ và sự đau lòng trong trái tim cô cuồn cuộn kéo đến, cô ôm chặt lấy đứa bé rồi bước nhanh ra khỏi dòng nước.
Dường như người phụ nữ kia đã trở nên đờ đần vì chuyện đứa bé bị ngất đi do chìm trong nước. Đến lúc hoàn hồn lại, nhìn thấy hành động của Đường Tinh Khanh, cô ta bỗng nhiên bổ nhào đến, muốn cướp lại đứa bé trong lồng ngực cô: Không! Cô không thể mang nó đi được! Nó là con của tôi! Chuyện sống chết của nó phải do tôi quyết định!
Đường Tinh Khanh bị người phụ nữ đẩy đến mức bước đi loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống biển. Đường Tinh Khanh không dám tin vào mắt mình nữa, cô chỉ có thể ngẩn ra nhìn chằm chằm người phụ nữ với gương mặt dữ tợn, mang đầy vẻ không cam lòng. Cô nghĩ, đã đến lúc nào rồi mà cô ta vẫn còn hết thuốc chữa như thế!
Cô điên rồi phải không? Đã đến lúc nào rồi mà cô vẫn còn nghĩ đến mấy chuyện kiểu đấy! Cô không nhìn thấy thằng bé sắp chết rồi à! Nếu không nhanh chóng lên bờ cấp cứu, thằng bé sẽ chết mất! Đường Tinh Khanh lùi mấy bước, cô không để cho người phụ nữ có cơ hội đụng tới đứa bé đang ở trong lòng mình.
Thế nhưng, chắc chắn người phụ nữ không nghe thấy lời cô nói, ánh mắt dữ tợn của cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé trong vòng tay Đường Tinh Khanh. Sau đó, cô ta lại lạnh lùng liếc Đường Tinh Khanh rồi đột nhiên bật cười.
Đúng là tôi điên rồi! Tôi bị bố nó và nó giày vò đến mức phát điên rồi! Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn trả nó lại cho tôi. Cho dù bây giờ cô cứu nó thì sao chứ, chỉ cần một ngày tôi vẫn còn là mẹ của nó thì ngày đó nó vẫn phải chết!
Ánh mắt và những lời mà người phụ nữ nói ra đều làm cho Đường Tinh Khanh lạnh hết sống lưng, khí lạnh từ dưới chân xông lên đỉnh đầu. Cô hốt hoảng nhìn chằm chằm người phụ nữ, trong lòng bỗng nhiên bị chấn động mãnh liệt! Cô không dám tin người phụ nữ kia lại có thể nói ra những lời như thế!
Người phụ nữ này điên thật rồi! Đúng là một người không còn chút nhân tính!
Thấy Đường Tinh Khanh ngây ngẩn ra trong chốc lát, cô ta vội vàng bổ nhào về phía ngực của cô, muốn giành lại đứa bé trong lòng cô!
Trước mắt Đường Tinh Khanh xuất hiện một bóng người, giây tiếp theo, người phụ nữ kia đã lao đến trước mặt cô!
Không! Đường Tinh Khanh gắng sức lùi về phía sau, muốn giữ khoảng cách với người phụ nữ kia.
Thế nhưng, dưới biển và trên bờ không giống nhau, bước đi của Đường Tinh Khanh bị lực cản của nước chặn lại, cô không hề để ý mà cứ liên tục lùi nhanh về phía sau. Bởi vì bước quá nhanh, tâm trạng lại rất lo lắng nên cô đã ngã ngửa xuống!
...
Nước biển lập tức phủ lên toàn bộ cơ thể cô, nước biển nhanh chóng xộc lên não cô qua mũi, miệng, mắt và tai, Đường Tinh Khanh sơ ý uống một ngụm nước. Lúc mở mắt nhìn đã thấy một biển nước, Đường Tinh Khanh không khỏi hoảng hốt, cô nghĩ đến cảnh tượng trong bồn tắm hôm đó, sự sợ hãi lập tức lan ra toàn thân!
Điều đó khiến cô chợt quên mất rằng, ở chỗ này chỉ là vùng nước nông mà thôi.
Đây chính là điều mà người phụ nữ kia mong muốn. Lúc nhìn thấy Đường Tinh Khanh đang chìm trong nước, ánh mắt cô ta bỗng nhiên nổi lên một tia độc ác.
Cô ta lập tức khom người bóp lấy cổ Đường Tinh Khanh, miệng không ngừng nguyền rủa: Tôi cho cô biết thế nào hậu quả của việc xen vào chuyện của người khác! Cô chết đi!
Trong lòng có một đứa bé không thể cử động, cổ lại đột nhiên bị người ta bóp lấy, nỗi sợ của Đường Tinh Khanh càng thêm mãnh liệt. Cô sợ đến nỗi dường như không thể dùng não để suy nghĩ nữa, trong đầu cô bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Đó chính là nhất định phải bảo vệ đứa bé trong lòng! Không thể buông tay vứt bỏ nó được!
Vì vậy, Đường Tinh Khanh đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đẩy người phụ nữ ra, cô vừa bị nhấn chìm lại vừa bị người ta bóp chặt cổ nên hơi thở lập tức trở nên yếu ớt.
Đầu như muốn nổ tung ra, phổi thiếu oxy nên rất khó chịu. Ban đầu Đường Tinh Khanh chỉ có thể mệt mỏi giãy giụa, nhưng cuối cùng cô cũng không còn đủ sức lực để vũng vẫy nữa.
Thời khắc đó, Đường Tinh Khanh đã nghĩ đến cái chết, cô hồi tưởng lại những chuyện mà mình đã trải qua trong cuộc sống, những chuyện vui, chuyện buồn, lúc tủi thân, khi vui vẻ.
Còn có cả Đông Phùng Lưu, Đường Ngũ Tuấn... Đường Tinh Khanh bỗng nhiên nghĩ đến một điều, nếu như cô còn sống, tất cả hận thù đều không còn quan trọng nữa...
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Đường Tinh Khanh lúc còn tỉnh táo. Ý nghĩ chợt lóe lên, tầm mắt của Đường Tinh Khanh bỗng tối đi, sau đó cô hôn mê bất tỉnh.
...
Sau khi Đông Phùng Lưu đi bơi về, anh tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Lúc ánh mắt anh quét qua người phụ nữ đang liên tục lẩm bẩm một mình giống như phát điên ở cách đó không xa, trong lòng chợt hiện lên sự nghi ngờ.
Lúc đó, anh thấy rõ ràng người phụ nữ đang khom người nhúng tay vào trong nước, giống như đang nắm thứ gì đó.
Đông Phùng Lưu định quay đầu đi thì bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì đó, vậy là anh lại đảo mắt về phía người kia một lần nữa.
Với thị lực tuyệt đối của mình, Đông Phùng Lưu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong dòng nước.
Ngay tức thì, tim anh đập mãnh liệt giống như người vừa chạy mấy chục nghìn cây số. Đôi mắt của anh vằn lên từng tia máu. Anh nhanh chóng chạy đến nơi đó, đẩy mạnh người phụ nữ điên khùng đang liên tục lẩm bẩm, tay nắm lấy cổ của Đường Tinh Khanh kia ra, sau đó vội vàng kéo Đường Tinh Khanh lên.
Lúc nhìn thấy Đường Tinh Khanh đang ôm một đứa bé trong lòng, anh thoáng kinh ngạc. Đang định kéo đứa bé ra khỏi lòng ngực cô thì không ngờ Đường Tinh Khanh lại càng giữ chặt lấy, không chịu buông tay!
A! Anh định làm gì! Cuối cùng thì người phụ nữ cũng bị kích thích đến mức phát điên, cô ta lao đến định ngăn Đông Phùng Lưu lại nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của anh xẹt qua. Sau đó, anh giơ chân đá cô ta ra xa.
Tiếp theo, Đông Phùng Lưu bế Đường Tinh Khanh và đứa bé chạy như bay lên bờ. Đầu tiên, anh đặt Đường Tinh Khanh nằm xuống mặt đất, sau đó cố gắng tách cánh tay đang ôm chặt đứa bé của cô ra rồi tùy ý đặt đứa bé sang một bên. Đông Phùng Lưu không quan tâm đến đứa bé đã tím ngắt nữa mà hai tay nhanh chóng đặt lên ngực để sơ cứu cho Đường Tinh Khanh.
Mặc dù chuỗi động tác của anh đều lộ ra vẻ bình tĩnh, kiềm chế, nhưng thực ra trong lòng anh đã lo lắng đến mức sắp phát điên. Sắc mặt của Đường Tinh Khanh cũng rất xấu, hơi tím tái. Bởi vì thiếu không khí nên cô đã có dấu hiệu sùi bọt mép.
Đông Phùng Lưu vừa nhanh chóng sơ cứu cho Đường Tinh Khanh vừa lo lắng hét lên với cô: Người phụ nữ ngốc nghếch đáng chết này, anh không cho phép em chết! Em nghe rõ chưa! Anh không cho phép em chết thế này!