Tất cả đều nhìn ra phía cửa thấy Hắc Lãnh Thần đi từ ngoài vào.
“Con gọi ta tới đây là vì Hạ Ninh Dung bị bắt cóc?” Hắc Hoàng Thiên khẽ cau mày
Hắc Lãnh Thần gật đầu: “Con cần daddy giúp nhận dạng khuôn mặt của những kẻ đó.”
“Tại sao ta phải giúp người phụ nữ đó?” Hắc Hoàng Thiên lạnh lùng
“Không có chị ấy cũng sẽ không có con.” Hắc Lãnh Thần ẩn ý
Hắc Hoàng Thiên không đáp lại, một lúc sau anh cho người nhận dạng khuôn mặt của bọn bắt cóc.
Khi Thế Dịch từ khi trông thấy Hắc Lãnh Thần đều im lặng không nói một lời, anh là đang không hiểu ý tứ trong câu nói ban nãy của cậu nhóc.
Bỗng một tin nhắn được gửi đến điện thoại của Hắc Lãnh Thần. Là Hạ Tử Minh, cậu nhóc đã tan học nhưng vẫn không thấy mami đến đón. Vì sáng nay Hạ Ninh Dung có nói sẽ đến công ty giải trí Hắc Kim với em gái cậu mà Hắc Lãnh Thần đã hứa là sẽ giúp hai người họ thuận lợi bàn bạc hợp đồng nhưng giờ này mami và em gái cậu vẫn chưa về, không lẽ có chuyện xảy ra.
“*Mami và em gái cậu bị bắt cóc*.”
Nhận được tin nhắn đồng tử Hạ Tử Minh co lại, mặt biến sắc. Cậu cố bình tĩnh nhắn lại: “*Cậu đang ở đâu để tôi đến*?”
“*Hiện tại không thể, daddy tôi đang ở đây*.”
“*Cậu nhờ daddy*?”
“*Đúng vậy*.”
“*Tra ra chưa*?”
“*Chưa. An Chi lúc trước khi bị đánh thuốc có ném xuống gầm xe* một tờ giấy.”
“*Chụp tớ xem*.”
Hắc Lãnh Thần gửi ảnh cho Hạ Tử Minh: “*Cậu nghĩ nó có ý nghĩa gì*?”
Ảnh chụp một tờ giấy đã bị nhăn nhúm, trên đó là nét vẽ của Hạ An Chi. Cô bé vẽ một bức tranh phong cảnh nông trại ở miền Tây nước Mỹ, bức tranh được vẽ trong lúc Hạ An Chi ngồi đợi mami ký hợp đồng.
Nếu trong lúc bị hạ thuốc mê bức tranh mới rơi ra từ tay Hạ An Chi thì sẽ không có ý nghĩa gì, nhưng đây lại là do chính tay cô bé cố tình ném đi. Điều đó có nghĩa trong bức tranh ẩn chứa một điều gì đó.
“*Có thể nó liên quan đến cao bồi*.” Hạ Tử Minh quan sát một hồi rồi nhắn lại
_______
“Là Ferrari hoặc Porsche.”
“Ý cháu là sao?” Khi Thế Dịch cau mày nhìn Hắc Lãnh Thần
“Kiểm tra tất cả những chiếc Ferrari và Porsche ra vào trong khoảng thời gian đó.” Hắc Hoàng Thiên ra lệnh
Có tổng cộng năm chiếc xe vào diện tình nghi, hai Ferrari và ba Porsche.
Lăng Hàn Nhượng: “Sao cháu biết Hạ Ninh Dung ở trên một trong hai loại xe đó?”
“An Chi em ấy có để lại một bức tranh vẽ phong cảnh miền Tây nước Mỹ. Nét đặc trưng nơi đây chính là hình ảnh cao bồi, chú nghĩ đến cái gì khi nhắc đến cao bồi?”
Lăng Hàn Nhượng suy nghĩ: “Mũ cao bồi, ngựa, roi ngựa... Là ngựa?”
Hắc Lãnh Thần: “Đúng vậy.”
Khi Thế Dịch: “Chỉ có hai hãng xe trên thế giới là có biểu tượng con ngựa in trên logo nên cháu nghĩ là Ferrari và Porsche?”
Hắc Lãnh Thần gật đầu.
“Bây giờ chỉ còn lại ba chiếc.”
Mọi người đồng thời quay lại nhìn Hắc Hoàng Thiên.
“Là người của Long Kỳ?” Khi Thế Dịch siết chặt tay
Kết quả nhận dạng khuôn mặt đã cho ra bọn bắt cóc là người thuộc bang Long Kỳ. Từ trước đến nay băng nhóm này chỉ sử dụng duy nhất hãng xe Porsche suy ra hai người họ hiện đang ở trên một trong ba chiếc Porsche đó.
Cả ba người đàn ông vội vã chia nhau ra, mỗi người đuổi theo một chiếc xe.
Cùng lúc đó, ở một khu nhà đang xây dở tại ngoại ô thành phố Thiên Long...
Rào...
Một xô nước đầy hất thẳng vào mặt Hạ Ninh Dung, đầu tóc cô rũ rượi, ướt nhẹp, tay chân đều bị trói chặt không thể nhúc nhích. Hạ Ninh Dung từ từ mở mắt mơ hồ nhìn ra phía trước.
Một gã đàn ông đi đến ngồi xuống trước mặt cô, hắn ta nở nụ cười tà mị: “Con gái của Khi Thế Cường đây sao?”
“Anh là ai?” Hạ Ninh Dung khó khăn mở miệng
Hắn ta nâng cằm cô lên rồi tiến sát lại gần, khóe môi cong lên một đường: “Xinh đẹp như vậy mà phải chết thì cũng thật tiếc đấy nhỉ?”
“Ý anh là gì?” Hạ Ninh Dung hất tay hắn ta ra, cau mày nhìn
“Ba cô đắc tội với bang chủ Long Kỳ, tôi thay ông ta hủy hoại cuộc sống sau này của ba cô.”
“Ba tôi? Ông ấy còn đang nằm viện, sao có thể đắc tội với lão đại của anh được?”
“Người tôi nói là ba ruột của cô.”
Hạ Ninh Dung nhếch mép: “Anh bắt nhầm người rồi. Tôi từ trước đến nay chỉ có duy nhất một người ba ruột là Hạ Thái Chiêu mà thôi.”
Hắn ta cầm xấp giấy ném thẳng vào mặt Hạ Ninh Dung.
“Anh làm vậy rồi sao tôi xem được, ít ra cũng phải cởi tr...”
Không đợi Hạ Ninh Dung nói hết câu hắn ta cầm tờ giấy giơ ra trước mặt cô: “Đừng hòng giở trò.”
Hạ Ninh Dung đọc một lượt từ trên xuống, bỗng mặt cô tái nhợt đi: “Cái này là giả phải không? Làm sao có thể...”
“Cô xem cũng đã xem rồi, vậy giờ chỉ cần đợi bang chủ Long Kỳ đến rồi quyết định xem nên xử cô như nào?”
“Không đúng, mẹ tôi chắc chắn không thể nào ngoại tình được. Bản xét nghiệm này là giả.” Hạ Ninh Dung hét lên, mắt cô phủ một lớp nước mỏng
“Đến bây giờ cô vẫn không hiểu ra vấn đề? Hai người mà cô vẫn nghĩ là ba mẹ ruột của mình thực ra là họ nhặt được cô về mà thôi, còn tại sao họ không nói sự thật cho cô biết thì tôi đây cũng không rảnh quan tâm đến.”
Nước mắt cô cứ thế trào ra lăn dài trên đôi gò má. Đến chính cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại khóc nữa. Ba mẹ lại không phải là ba mẹ ruột của cô thì vì lý do gì phải rơi nước mắt?
“Vậy tại sao ba mẹ ruột tôi lại bỏ rơi tôi?”
“Tôi làm sao mà biết được. Cô hỏi nhiều thế? Cô thấy ai là sát thủ mà lại đi trò chuyện với con mồi như tôi không hả?” hắn ta bực bội