Vợ Của Tổng Tài Là Nữ Thần Vạn Người Mê

Chương 85: Chương 85: Cô độc




Hạ Ninh Dung đến khách sạn của Lăng Thị đón hai tiểu bảo bối từ chỗ ba mẹ cô trở về. Vừa lên đến căn hộ nơi ba mẹ con cô ở, hai tiểu bảo bối liền ngoan ngoãn tháo giày dép cất vào trong tủ.

“Tối nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn, hai tiểu bảo bối của mami mau chóng tắm rửa thay đồ đi nha, 8 giờ sẽ xuất phát đó.”

“Dạ.” Cả hai cùng đồng thanh rồi nhanh chóng đi chuẩn bị quần áo

Cô có hơi bất ngờ trước thái độ ngoan ngoãn nghe lời của hai đứa nhỏ, bình thường nếu nói ra ngoài ăn thì chắc chắn tụi nhóc sẽ hỏi xem ăn ở đâu, ăn cùng ai, ăn món gì... Nhưng lần này lại không có phản ứng gì mà trực tiếp đi vào phòng, thái độ còn có vẻ như rất mong chờ được đến bữa ăn đó.

Cả ba mỗi người vào một phòng làm vệ sinh cá nhân xong xuôi đâu đó thì cùng nhau đi xuống sảnh chính của chung cư. Vừa ra khỏi cổng đã trông thấy một chiếc Cadillac đen bản giới hạn đậu sẵn ở đó, khỏi phải nói cũng biết là xe của ai. Vì có tất cả 5 người mà hãng Bugatti chỉ sản xuất loại xe 2 chỗ nên Hắc Hoàng Thiên đã chuyển sang hãng Cadillac loại có thể chống được đạn và các hóa chất độc hại.

Vừa trông thấy ba người đi đến, cửa xe tự động mở ra. Hai tiểu bảo bối nhà cô nhanh chóng bước vào, Hạ Ninh Dung lại một lần nữa không hiểu chuyện gì đang xảy ra với hai đứa nhóc này. Cô còn chưa nói gì tại sao chúng lại biết mà lên xe cơ chứ?

“Mami, người ngồi ghế trên nha. Đằng sau hết chỗ rồi ạ.” Hạ An Chi ló mặt ra nói với cô, ngay sau đó cửa xe phía sau liền đóng lại

*Ha, nhóc con tính lừa ai hả?

Tuy biết lời Hạ An Chi nói là không đúng sự thật nhưng cô cũng lười vạch trần cô nhóc, liền đi đến mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.

“Chào chị ạ!”

Hạ Ninh Dung nhìn Hắc Lãnh Thần qua gương chiếu hậu, trong lòng nổi lên một thứ cảm xúc khó tả, sống mũi cô bất giác hơi cay cay, khóe mắt thoáng đỏ nhẹ: “Chào em!”

Ngay sau đó cô liền nhìn thẳng về phía trước vì cô biết nếu khuôn mặt thằng bé tiếp tục xuất hiện trước mắt cô, chắc chắn cô sẽ không kìm lòng được mà để mặc cho những sợi dây cảm xúc ấy lấn át mất lý trí.

Suốt cả quãng đường ba đứa nhóc không ngừng trò chuyện rôm rả, cô và anh chỉ biết mỉm cười đầy hạnh phúc. Lần đầu tiên cả gia đình cô được sum họp sau ngần ấy năm xa cách, tuy đã gặp nhau trước đó rất nhiều lần rồi nhưng có lẽ đây là lần mà cô cảm thấy thoải mái nhất.

Chẳng mấy chốc đã đến điểm hẹn. Đây là một nhà hàng nằm trên biển, mỗi một phòng ăn cho khách chính là một chiếc du thuyền chênh vênh giữa mặt nước. Cứ đến 10 giờ tối sẽ có một màn trình diễn pháo hoa trên bầu trời đêm, phong cảnh nơi đây cực kì phù hợp cho một bữa ăn tối lãng mạn.

Hắc Hoàng Thiên dắt tay hai cậu nhóc đi lên tàu, Hạ An Chi một mình lủi thủi theo sau. Không hiểu sao khi nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy Hạ Ninh Dung cảm thấy tiểu thiên sứ nhà cô cô độc vô cùng.

“Nào, để mami bế tiểu thiên sứ của mami lên thuyền nha!”

Hạ An Chi chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị mami cô bé bế trên tay, Hạ Ninh Dung nhanh chóng đi thẳng lên du thuyền. Trước khi cô nói ra sự thật về thân phận của Hạ An Chi cho anh biết thì cô không muốn con bé phải cảm thấy tủi thân dù trong bất cứ trường hợp nào. Đó chính là lý do cô cố tình đi nhanh hơn ba người họ để Hạ An Chi không phải trông thấy cảnh daddy quan tâm đến hai anh mà bỏ rơi cô bé. Nhưng cô lại không nhận ra được ở đâu đó vẫn còn có một đứa trẻ muốn nhận được sự quan tâm từ cô còn hơn cả từ daddy của thằng bé.

Sau khi đã lên thuyền cả năm người cùng ngồi vào bàn ăn. Vị trí chỗ ngồi là: hai người lớn ngồi đối diện với nhau, Hạ An Chi ngồi cạnh Hạ Ninh Dung, bên cạnh cô là Hắc Lãnh Thần tiếp đó là Hắc Hoàng Thiên, bên cạnh anh là Hạ Tử Minh. Khi đã ổn định vị trí, phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên bàn. Và kể từ đó bắt đầu một màn thể hiện tình cảm giữa các thành viên trong gia đình. Hắc Hoàng Thiên chọn mấy món anh thích ăn rồi cho vào đĩa đưa cho Hạ Tử Minh, ánh mắt hết sức dịu dàng. Anh cũng biết Hắc Lãnh Thần ưa sạch sẽ nên cũng mặc kệ thằng bé muốn ăn gì thì tự lấy.

“Lãnh Thần, em có bị dị ứng với loại hải sản nào không?” Hạ Ninh Dung nhẹ nhàng hỏi

Hắc Lãnh Thần lắc đầu nhìn cô.

“Ồ, vậy em có không ăn được hay không thích ăn món gì không?”

Hắc Lãnh Thần lại một lần nữa lắc đầu.

“Xem ra em cũng dễ ăn giống chị nhỉ?”

Hạ Ninh Dung gật gù rồi đẩy đĩa tôm đã được bóc sẵn về phía Hắc Lãnh Thần, mỉm cười đầy tự hào: “Tuy chị đây nấu ăn không được ngon cho lắm nhưng trình độ lột vỏ tôm thì không ai bằng đâu đó.”

Hắc Lãnh Thần nhìn đĩa tôm trước mặt, miệng bất giác cong lên đầy hạnh phúc: “Cảm ơn chị.”

“Xem ra sau này ai lấy em thì người đó khổ rồi.”

Hạ Ninh Dung không thèm liếc mắt nhìn Hắc Hoàng Thiên: “Vậy người khổ cũng không là Hắc tổng đây nên anh không cần phải lo lắng.”

“Cũng chưa biết trước được.” khóe môi Hắc Hoàng Thiên khẽ cong lên

Cô cũng chẳng để tâm đến mấy lời nói của anh, chỉ là hình như hôm nay có điều gì đó không được đúng lắm. Hạ Ninh Dung nhìn sang cô nhóc đang ngồi bên cạnh mình, từ nãy đến giờ nếu không nhầm thì Hạ An Chi rất ít khi lên tiếng trong cuộc nói chuyện này.

“Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của con sao? Để mami gọi món khác cho con nha?”

Hạ An Chi lắc đầu, miệng cười tươi nhìn mami: “Không ạ. Con rất thích!”

“Em có muốn ăn sushi không, anh lấy cho nha? Hay là bạch tuộc xào cay, cua rang me, hay là món này, món này? “ Hạ Tử Minh chỉ vào mấy món trên bàn ăn

“Em có muốn ăn kem không, hay trà sữa full topping?” Hắc Lãnh Thần liền nói với phục vụ mang mấy loại đồ ăn vặt lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.