“Khoan đã.”
Quản lý của Trương Dạ Đinh khựng lại.
“Không dùng tiền của công ty.” Hắc Hoàng Thiên lạnh nhạt
Quản lý tròn mắt, cuối cùng đành lủi thủi rời đi.
Rốt cuộc thì Trương Dạ Đinh đã đắc tội gì với Hắc tổng mà để bản thân ra nông nỗi này? Dù sao thì anh ta cũng là một trong những ảnh đế hàng đầu hiện nay, số lượng hợp đồng đã ký cũng đâu phải ít, kêu hủy hợp đồng rồi không cho dùng tiền của công ty để bồi thường. Vậy chẳng thà kêu Trương Dạ Đinh giải nghệ luôn cho rồi.
“Này, rốt cuộc thì Trương Dạ Đinh đã chọc gì anh hai tôi mà khiến anh ấy phải đích thân ra tay triệt đường sống của anh ta vậy?” Hắc Khải Tư ghé vào tai Quất Trương
“Tôi cũng không chắc nữa. Từ lúc Hắc tổng trông thấy Trương Dạ Đinh nói chuyện với cô Hạ trong thang máy anh ấy đã có vẻ khó chịu rồi.”
“Sao? Là chị Hạ Ninh Dung á?” Hắc Khải Tư tròn mắt
Quất Trương gật đầu.
“Vậy là hiểu rồi. Chắc chắn là lý do đó, không thể sai được.” Hắc Khải Tư mắt sáng rực lên
“Chuyện đó có liên quan gì sao?” Quất Trương ngơ ngác
“Cậu đã yêu ai bao giờ chưa?”
“Chuyện này...” Quất Trương lúng túng
“Thôi khỏi cần nói, nhìn mặt cậu là đủ hiểu rồi. Cậu làm việc cho anh hai tôi suốt, không thích con trai đã là may lắm rồi chứ đừng nói đến chuyện có người yêu.” Hắc Khải Tư vỗ vai an ủi
* Mình cũng đâu muốn như vậy đâu, cũng tại công việc lương cao cộng với đãi ngộ tốt. Thôi thì cố làm lấy mấy chục năm nữa rồi cưới vợ luôn là vừa.
Quất Trương tự trấn an bản thân.
“Anh hai, giờ này chắc chị Hạ Ninh Dung vẫn chưa kịp rời đi đâu. Có cần em kêu người đi gọi chị ấy đến đây không?” Hắc Khải Tư đặt cốc nước xuống trước mặt anh hai, nịnh hót
Hắc Hoàng Thiên liếc mắt nhìn Hắc Khải Tư: “Dạo này rảnh quá đúng không?”
“Ầy, sao có thể? Em cho dù bận đến mấy cũng không bao giờ quên anh. Anh chỉ cần đồng ý một cái em liền gọi chị ấy đến ngay.”
Hắc Hoàng Thiên: “...”
“Em nghe Quất Trương kể rồi. Anh là vì ghen với ảnh đế Trương Dạ Đinh nên mới trả thù anh ta như vậy, chuyện này em sẽ không nói với chị Hạ Ninh Dung đâu. Anh cứ yên tâm.” Hắc Khải Tư cười híp mắt
*Ấy Hắc nhị thiếu à, tôi có nói thế bao giờ. Anh như vậy là muốn đập nồi cơm của tôi rồi.
Quất Trương mếu máo.
“Chi nhánh bên Châu Phi đang thiếu người, có cần...”
“Không cần đâu anh hai, dù sao thì Quất Trương cũng chỉ thấy gì nói đó thôi. Anh không nên trách cậu ấy.” Hắc Khải Tư nhanh nhảu
“Đặt vé cho Hắc nhị thiếu ngày mai lập tức sang Châu Phi.” Hắc Hoàng Thiên lạnh nhạt
“Sao?” Hắc Khải Tư nhăn nhó
“Phì...” Quất Trương không nhịn nổi cười
________
Hạ Ninh Dung sau khi đã đưa Hạ An Chi vào lớp học, cô liền đi đến bấm đợi thang máy. Tất cả có chín cái thang máy, nhưng lạ thay đã có đến bảy cái là bị hỏng hoặc treo biển thông báo đang bảo trì.
Cánh cửa vừa mở ra, Hạ Ninh Dung bỗng cứng đờ người.
Thấy người bên ngoài mãi không bước vào, người bên trong cất giọng thúc giục: “Vào đi.”
Hạ Ninh Dung máy móc bước vào. Cửa thang máy đóng lại cô vẫn không có phản ứng gì.
“Cô Hạ, cô muốn đến tầng bao nhiêu?”
“À, tôi muốn xuống sảnh chính.” Hạ Ninh Dung hoàn hồn
Số hiện lên trên bảng điện tử ngày càng giảm dần nhưng vẫn không hề có lấy một người bước vào. Không khí trong thang máy cũng ngày càng trở nên căng thẳng vì sự im lặng bao trùm.
Hạ Ninh Dung cuối cùng không chịu được ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm từ nãy mà lên tiếng tỏ vẻ khó chịu: “Hắc tổng à, anh có gì muốn nói sao?”
“Tôi thì có gì để nói với cô?” Hắc Hoàng Thiên đảo mắt qua chỗ khác
“Vậy anh có thể đừng nhìn tôi như vậy được không?”
“Cô Hạ nhìn thấy?” Hắc Hoàng Thiên vặn lại
“Tôi... là cảm giác.” Hạ Ninh Dung khó chịu lùi lại phía sau, đứng ngang bằng với anh ta
*Tôi xem anh còn nhìn được nữa không?
Hắc Hoàng Thiên khẽ cong môi, anh di chuyển đến đứng đối diện với cô.
Hạ Ninh Dung như bốc hỏa, cô trừng mắt lên: “Hắc tổng, thang máy rộng như vậy hà cớ gì phải là chỗ này?”
“Dù sao cũng là thang máy công ty tôi, cô quản được?” Hắc Hoàng Thiên khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn cô
Hạ Ninh Dung siết chặt tay, cô đi đến bấm vào tầng gần nhất nhưng đến tầng đó thang máy vẫn không mở cửa.
*Gì đây? Đến cả mày cũng hùa theo anh ta bắt nạt tao sao?
“Cô ăn ở có đức quá ha! Đến cả cái thang máy nó cũng không chịu nghe lời.” Hắc Hoàng Thiên nhếch mép
“Hắc tổng, tôi đây quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.” Hạ Ninh Dung ra vẻ coi thường
“Ồ? Xem ra vị quân tử đây cũng đào hoa quá nhỉ? Không biết cô đã qua mấy người rồi?” Hắc Hoàng Thiên tiến lên, nhìn thẳng vào mắt cô
“Anh có ý gì?” Hạ Ninh Dung cau mày
“Ý gì bản thân cô tự hiểu.” Hắc Hoàng Thiên quay đi
“Nè, anh nói chuyện cho đàng hoàng. Tôi có thể bỏ qua cho anh lần trước vì dù sao anh cũng đã cứu tôi, nhưng không có nghĩa anh có thể tiếp tục nói tôi như vậy.” Hạ Ninh Dung đi đến đối mặt với Hắc Hoàng Thiên
“Vậy sao? Tôi thấy cô cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. Bản thân đã làm mẹ mà có quan hệ với không biết bao nhiêu người.” Hắc Hoàng Thiên nắm lấy vai Ninh Dung, đẩy cô vào góc thang máy
“Anh làm như mình là chồng tôi ấy. Tôi có quen biết ai thì liên quan gì đến anh?” Hạ Ninh Dung không phục
“Cô dù sao cũng là mẹ...” Hắc Hoàng Thiên khựng lại
“Tôi làm sao?” Hạ Ninh Dung cau mày