Vợ Của Tổng Tài Là Nữ Thần Vạn Người Mê

Chương 8: Chương 8: Cùng cha khác mẹ




Hắc Lãnh Thần đang ngồi trước màn hình máy tính thì thấy hiện lên một khung chat.

“*Này cậu bạn*”

“*Ai*?”

“*Tớ là người có gương mặt giống cậu* “

“*Nhảm. Biến*”

Hắc Lãnh Thần chặn nick của đối phương, nhưng chỉ 30 giây sau trên màn hình lại hiện lên một khung chat

“*Thôi nào anh bạn. Tớ nói thật đây, không tin thì tụi mình có thể gọi video. Thế nào*?”

“*Biến*”

Ngay lập tức, một tấm ảnh hiện lên trên khung chat. Hắc Lãnh Thần nhìn chằm chằm vào cậu bé trong bức ảnh.

''*Thế nào? Cậu tin chưa*?”

''*Cậu là ai*?”

'' *Tớ là Hạ Tử Minh, thông minh sáng suốt như Khổng Tử* ''

'' *Bớt nói nhảm, vô chủ đề chính*''

'' *Tớ nghi ngờ hai chúng ta có quan hệ máu mủ*''

''*Nên muốn nhận thân thích*?”

''*Tớ muốn tìm daddy, và daddy của cậu có thể cũng là daddy của tớ* ''

''*Vậy hai chúng ta là con cùng cha khác mẹ*?''

“*Sao lại là cùng cha khác mẹ? Lẽ nào cậu* *có mami rồi sao*?”

“*Uh*”

“*Không thể nào, vậy mami của tớ thì sao*?”

“...”

“*Này. Cậu có chắc cô ấy là mami ruột không đấy*?”

“*Nhảm nhí* “

“*Nếu là con cùng cha khác mẹ thì cũng phải khác nhau nhiều chứ. Tớ thấy hai chúng ta rất giống nhau*”

“*Cậu là đàn ông mà cũng đeo len sao*”

“*Hả*”

“*Thật chẳng ra làm sao*”

“*Này này, cậu đang lạc đề rồi đó*.”

“*Tôi không muốn nói chuyện với kẻ không phải đàn ông* “

“*Đó là màu mắt tự nhiên của tôi mà, tôi được di truyền từ mami*”

Hắc Lãnh Thần nhìn chằm chằm vào dòng chữ vừa hiện lên trên khung chat.

*Là màu mắt tự nhiên sao? Vậy sao cậu ta lại có họ Hạ mà không phải là họ Khi? Hơn nữa, cậu ta bảo được di truyền từ mami mà nhà họ Khi từ trước đến nay đâu sinh được con gái đâu

'' *Mami cậu là ai?''

''Tớ chắc chắn là cậu cũng biết người này đó''

''Nói lẹ''

''Hạ Ninh Dung, là chị gái mà cậu gặp ở bữa tiệc hôm qua ấy. Cũng là người đã cứu cậu*''

* Là chị ấy sao?

''*Cậu cũng thích mami tớ đúng không?”

“...”

“Vậy còn mami cậu là ai?”

“Diễn viên Tuyết Sương “

“Hả? Là bà cô ấy sao?”

“Này này, ăn nói cho cẩn thận “. Đam Mỹ H Văn

“Ok. Xem ra chúng ta không thể hợp tác được rồi. Tớ không muốn có một người mami có nhiều bê bối như vậy đâu”

“Dù sao thì đó cũng là mami của tớ “

“Haizzzz. Cậu thật sướng, có cả mami và daddy”

“Hai người họ không ở cùng nhau”

“Là sao?”

“Daddy của tớ không cưới mami”

“Vậy giờ cậu ở với ai?”

“Daddy “

“Daddy của cậu thật tàn nhẫn*”

“*Mami cũng vậy*”

*******

[ *Don't cry...

Be strong.

Make those who laugh at you bow before you*... ]

“ Có chuyện gì?” Hạ Ninh Dung nhấc điện thoại lên

“ Ha... Giờ mày giỏi rồi nhỉ. Nói chuyện với tao như vậy hả? Thứ sao chổi!” Giọng của người đàn bà ở đầu dây bên kia thét lên chói tai

“Nói. Không tôi tắt máy “ Hạ Ninh Dung thờ ơ

“Nghe nói mày mới về nước hả?” Âu Hách Ngân nói với giọng điệu châm biếm

“Vô thẳng chủ đề chính, đừng vòng vo” Ninh Dung mất kiên nhẫn

“Ba mày đang nhập viện, chuyển cho tao tiền để đóng” Bà ta trả lời

“Bà nghĩ tôi vẫn còn ngu như 6 năm trước sao?”

“ Tút tút tút....”

Ting...[ tin nhắn]

Hạ Ninh Dung mở ra xem thì thấy trong ảnh là ba cô. Trên người ông cắm đầy ống, sắc mặt tái mét như người sắp chết... Cô hốt hoảng gọi lại cho Âu Hách Ngân

“Sao bà lại để cho ba tôi ra nông nỗi này?”

“Hừ, cũng là nhờ phước đức của mày cả. Thứ con cái bất hiếu, tao gọi cho mày bao nhiêu cuộc mà mày có nghe đâu. Giờ nhà hết tiền, ông ta còn sống được đến bây giờ là phước lắm rồi “ Mụ ta trách móc

“Tôi lập tức trở về” Nói rồi Hạ Ninh Dung cúp máy, sắc mặt cô tái đi như người mất hồn.

Cộc... cộc... cộc...

Chưa kịp nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong cô đã mở cửa xông vào. Lăng Hàn Nhượng trông thấy Hạ Ninh Dung thì không khỏi ngạc nhiên...

“Cô sao vậy? Tôi còn chưa lên tiếng đã xông vào rồi. Không giống ngày thường chút...”

“Lăng tổng, anh có thể cho tôi ứng lương trước một năm được không?” Hạ Ninh Dung đi đến bàn của Lăng Hàn Nhượng, chống tay xuống bàn nhìn anh với vẻ mặt gấp gáp

“Cô có việc gì sao?” Lăng Hàn Nhượng nhướng mắt lên nhìn Ninh Dung

Lúc này, Hạ Ninh Dung mới để ý còn có một người khác ở trong phòng. Cô liếc mắt về phía người đó. Lăng Hàn Nhượng hiểu được ý cô bèn kêu người đó ra ngoài...

“Không còn ai nữa rồi. Cô nói đi” Lăng Hàn Nhượng đứng lên đi đến sopha ngồi xuống, Hạ Ninh Dung cũng đến ngồi

“Tôi có việc cần dùng đến tiền gấp” Hạ Ninh Dung bình tĩnh nói

“Nhiều vậy sao “ Lăng Hàn Nhượng có ý dò xét

“Uh. Tiện thể, anh cho tôi xin nghỉ phép 1 tuần được không?” Hạ Ninh Dung nói luôn

“Cô có thấy mình hơi quá đáng không? Cô đi làm chưa được mấy ngày đã đòi nghỉ phép, lại còn xin ứng trước một năm nữa. Tôi lấy gì để tin cô đây?” Lăng Hàn Nhượng nghi ngờ

“Tôi biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng nhưng thật sự là tôi cũng hết cách rồi “ Ninh Dung nhăn nhó

“Tôi có hơi thắc mắc đó. Cô không phải chỉ cần bán chiếc Mercedes đó đi là được rồi sao. Nó còn nhiều hơn cả tiền lương một năm của cô đó.” Lăng Hàn Nhượng đưa ra đề nghị

“Không được. Nhỡ anh ta kiện tôi thì sao” Ninh Dung phản đối

“Sao có thể. Cô đã được sang tên rồi mà”

Hạ Ninh Dung vẫn lắc đầu “Tôi sẽ kí hợp đồng với anh. Nếu tôi làm công cho anh không đủ thì anh có thể kiện tôi. Thế nào?”

Lăng Hàn Nhượng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Hai người lập tức kí hợp đồng.

Ngay tối hôm đó, cô thu dọn đồ đạc đặt vé máy bay để trở về thành phố Giang Nam.

“Mami, con không được về gặp ông ngoại thật ạ?” Hạ An Chi phụng phịu

“Mami xin lỗi! Hiện tại thì vẫn chưa được. “ Hạ Ninh Dung vuốt mặt An Chi rồi quay sang nhờ Dương Thư chăm sóc con cho cô

“Vậy việc nhập học của chúng thì sao?” Dương Thư hỏi với vẻ mặt lo lắng

“Đành phải nhờ bà rồi. Bà sẽ không bị mang tiếng đó chứ?” Hạ Ninh Dung khổ sở

“Ai dám nói xấu tôi cơ chứ. Yên tâm, cứ giao cho tôi” Dương Thư vỗ ngực

“Mami có đủ tiền không?” Hạ Tử Minh hỏi

“Mami có rồi” Ninh Dung xoa đầu Hạ Tử Minh nói

“Nếu thiếu thì cứ gọi cho tôi” Dương Thư

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.