“Với người khác thì có thể nhưng với tôi thì không.”
Hắc Hoàng Thiên cho tay vào túi quần, anh nhìn cô nàng đang cố nén lửa giận trong lòng với vẻ mặt kiêu ngạo, khiêu khích.
*Đúng là lộng hành! Từ hôm anh ra tay với mấy tên bắt cóc mẹ con tôi đến giờ mà vẫn còn đứng ung dung ở đây thì tôi cũng đủ hiểu anh chính là một tay che trời rồi...
Hạ Ninh Dung thầm chửi rủa người đàn ông trước mặt.
“Đừng tưởng tôi không biết trong đầu em đang nghĩ gì.”
“Nếu đã biết thì phiền Hắc tổng đây đừng khiến tôi có những suy nghĩ xấu về anh.”
“Không sao, chỉ cần trong đầu em có hình bóng của tôi thì dù nó thế nào tôi cũng chấp nhận.”
Hạ Ninh Dung ngẩn người.
“Đó là đặc quyền của riêng em đấy.” Hắc Hoàng Thiên tiến đến ghé vào tai cô sau đó liền rời đi
Hạ Ninh Dung còn chưa tiêu hóa kịp câu trước anh ta đã thêm cho cô câu sau vào, thật là không chống đỡ nổi mà! Cái gì mà trong đầu em có tôi? Lại còn đặc quyền của riêng cô nữa? Cái đặc quyền này có chút không dám nhận a.
“Em không cần phải xúc động đến thế chứ?”
Câu nói đầy tính tự luyến của ai đó như kéo Hạ Ninh Dung thoát khỏi dòng suy nghĩ của riêng mình, cô bình tĩnh trở lại, liền đi đến sopha ngồi xuống đối diện với anh.
“Hắc tổng, người cũng đã đến rồi. Anh có gì mau nói đi.”
“Chuyện của Hạ Tử Minh em suy nghĩ xong chưa?”
“Suy nghĩ gì?”
“Đừng giả vờ. Tôi trước giờ không cho ai thời gian đâu, em là người đầu tiên đấy. Đừng có không biết phép tắc.” Hắc Hoàng Thiên lạnh giọng
“...”
“Để Hạ Tử Minh cho tôi nuôi, em có thể đến thăm thằng bé bất cứ lúc nào.”
“Tôi không đồng ý.” Hạ Ninh Dung quả quyết
“Em không có quyền từ chối. Nếu không, đến cả con em cũng sẽ không được gặp.” Hắc Hoàng Thiên gằn giọng
“Anh dám?”
“Hai đứa con em hiện đang trong tay tôi, em nói xem tôi có dám hay không?”
Anh ta đương nhiên là dám rồi. Cho dù có là người của Khi Gia đi chăng nữa họ cũng sẽ không dám chống lại Hắc Hoàng Thiên vì tính mạng của hai tiểu bảo bối nằm trong tay anh ta. Bây giờ động thủ không những không giành lại được Hạ Tử Minh mà đến Hạ An Chi cũng có thể gặp nguy hiểm. Hắc Hoàng Thiên chắc chắn sẽ lấy cô bé làm con tin để ép buộc cô.
Mọi chuyện hoàn toàn diễn ra đúng như dự đoán.
“Anh... Khốn nạn!” Hạ Ninh Dung siết chặt tay, khó nhọc thốt ra một câu chửi bới
“Nếu đã bị mang tiếng là khốn nạn mà lại không làm gì thì cũng thật phí với cái danh này.” Hắc Hoàng Thiên nhìn cô đầy ẩn ý
“Anh muốn làm gì?” Hạ Ninh Dung cau mày
“Tôi cũng không muốn ép người quá đáng cho nên... Em có hai lựa chọn.”
“Nói.”
“Một, để Hạ Tử Minh về ở với tôi và em sẽ không bao giờ được gặp thằng bé.”
Hạ Ninh Dung cắn chặt môi: “...”
Khóe môi Hắc Hoàng Thiên bỗng cong lên đầy ma mị: “Hai, cả em và con cùng về sống với tôi.”
Câu nói vừa thốt ra từ khuôn miệng đầy quyến rũ của người đàn ông đó khiến cô như chết lặng. Anh ta nói cái gì cơ? Là muốn cô về ở chung? Vậy chẳng phải ý nói Hạ Ninh Dung cô đây kết hôn với anh ta hay sao?
Trong đầu cô lúc này có biết bao câu hỏi nhưng lại chẳng có câu nào liên quan đến phương án một cả, tất thảy đều xoay quanh câu nói 'Cả em và con cùng về sống với tôi'.
“Khụ...” Hắc Hoàng Thiên ho nhẹ
Hạ Ninh Dung bừng tỉnh.
“Em chọn phương án nào?”
“Anh đây là đang ép tôi chọn phương án hai.” Hạ Ninh Dung nhìn thẳng vào mắt Hắc Hoàng Thiên, cô khẳng định
“Sự lựa chọn là ở em mà, tôi hoàn toàn tôn trọng quyết định của em. Không hề ép buộc.” Hắc Hoàng Thiên nhấn mạnh
R... r... r...
Hạ Ninh Dung trừng mắt: “Anh thừa biết là tôi sẽ không chọn phương án một mà.”
“Ừm, nếu tôi là em tôi cũng sẽ chọn phương án hai.” Hắc Hoàng Thiên gật gù
“Cũng? Tôi nói với anh là tôi chọn phương án hai sao?” Hạ Ninh Dung nhếch mép
Hắc Hoàng Thiên: “...”
Cô bỗng rời ghế tiến về phía anh, cánh tay trắng nõn thon dài đưa lên không trung cuối cùng đặt trên thành sopha. Hắc Hoàng Thiên tựa lưng vào ghế, ngước lên nhìn cô. Hai ánh mắt chạm vào nhau. Anh như chìm đắm trong đôi mắt ấy, như rơi vào một khoảng không vũ trụ, một bầu trời đầy sao sáng lấp lánh không muốn thoát ra.
Hạ Ninh Dung dùng ngón trỏ nâng cằm anh lên, khóe môi khẽ cong lên đầy mê hoặc.
“Hắc tổng, anh cho tôi hai lựa chọn nhưng không có nghĩa là tôi phải chọn một trong hai.”
Dứt lời cô liền quay gót rời đi... Đam Mỹ Hay
Hắc Hoàng Thiên lúc này mới nhận thức được cô đã rời khỏi nhưng hương thơm tươi mát, dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc ấy vẫn còn vấn vương nơi đây khiến anh cảm thấy có chút mất mát.
“Hắc tổng, cô Hạ...” Quất Trương vội vàng mở cửa bước vào
Hắc Hoàng Thiên khẽ cau mày trầm tư nhìn về phía cửa phòng ngủ bên trong căn hộ.
“Daddy.”
Trông thấy Hắc Lãnh Thần bước từ trong phòng ra mặt anh bỗng đen lại, hai tay siết chặt.
“Em giỏi lắm Hạ Ninh Dung! Đây là lần thứ bao nhiêu em lừa tôi rồi?”
Sau khi rời khỏi căn hộ nơi Hắc Hoàng Thiên đang ở, Hạ Ninh Dung liền nhanh chóng lái xe đến một tòa nhà cách đó không xa. Đến nơi đã thấy xe của Bách Kha đỗ trước cổng chung cư.
Vừa trông thấy Hạ Ninh Dung, An Chi đã vội mở cửa xe chạy ùa ra vui vẻ ôm chầm lấy mami: “Mami, con nhớ người quá! Từ tối qua đến giờ mới được gặp mami đó.”
Hạ Ninh Dung cẩn thận xem xét hai tiểu bảo bối nhà cô: “Hai đứa không sao chứ?”