''Làm... làm gì?” Hạ Ninh Dung hoảng hốt
“Còn làm gì được nữa? Cô nam quả nữ chung một phòng thì có thể làm gì?” Hắc Khải Tư trưng ra vẻ mặt gợi đòn
“Không, không có. Tối qua không xảy ra chuyện gì hết.” Hạ Ninh Dung vội xua tay
“Thật sao? Vậy tại sao sáng nay chị lại quấn chăn, lúc em đến còn định trốn đi nữa?” Hắc Khải Tư híp mắt nghi ngờ
Hạ Ninh Dung không nói nên lời, quả thực thì tối qua cô cũng không biết mình đã làm những gì nữa. Trong phòng lại không có camera, hoàn toàn không thể biết đã có chuyện gì xảy ra.
Cả căn phòng bỗng trở nên im ắng bất ngờ.
“Thật sự thì không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi cũng không thể chứng minh cho anh thấy nhưng mong Hắc nhị thiếu có thể giúp tôi giữ kín chuyện này.” Hạ Ninh Dung
Hắc Khải Tư bị ánh mắt kiên định của cô làm cho ngẩn người, bây giờ thì cậu thật sự tin là tối qua không có xảy ra những chuyện như cậu nghĩ. Có chút thất vọng a.
“Hắc tổng, tối qua làm phiền anh rồi. Nếu cần thương lượng thì anh có thể đến gặp tôi, nhưng sau đó cũng mong Hắc tổng coi như không có gì mà quên nó đi.” Hạ Ninh Dung lạnh lùng bước đi trước sự ngạc nhiên của ba người đàn ông trong phòng
Hắc Hoàng Thiên nhìn theo bóng lưng mảnh mai đang dần khuất xa, anh như cố tìm ra đáp án cho những thắc mắc trong lòng mình.
Thái độ này của Hạ Ninh Dung rõ ràng không giống với lúc đầu. Vì sao sau khi sửa soạn gọn gàng xong cô lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Còn nữa, tại sao lại muốn giữ kín chuyện này? Tại sao muốn anh quên nó đi? Là vì không muốn liên quan đến anh sao?
Hạ Ninh Dung đi xuống lễ tân hỏi xem căn phòng mà Lăng Ánh Nguyệt thuê đã trả chưa, cô tối qua đã để quên điện thoại ở trong đó nên giờ muốn lấy lại. Nhưng lễ tân lại nói tối qua đã có một người đàn ông đến thanh toán tiền rồi đưa cô ấy ra về. Hạ Ninh Dung hoảng hốt, có khi nào Lăng Ánh Nguyệt đã bị tên đàn ông xấu xa nào đó bắt đi rồi không? Cô vội vã lấy chìa khóa xe từ tay lễ tân rồi lái thẳng đến công ty.
Vừa lên đến tầng làm việc dành cho Tổng Giám đốc, Hạ Ninh Dung đã thấy mọi người đứng trước cửa phòng làm việc của Lăng Hàn Nhượng xì xèo bàn tán. Thấy cô tất cả đều im lặng, ai làm việc của người nấy.
Hạ Ninh Dung gõ cửa rồi bước vào, cô thấy hai tiểu bảo bối nhà mình đang ngồi trên sopha khoanh tay trước ngực, vẻ mặt giận dỗi nhìn cô. Hạ Ninh Dung liếc mắt về phía Lăng Hàn Nhượng, anh nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình.
“Tiểu bảo bối, hai đứa đến thăm mami sao?” Hạ Ninh Dung nịnh nọt
“Mami đi đâu cả đêm qua không về?” Hạ An Chi cau mày
“Mami có chút việc cần phải xử lý, chẳng phải đã nói với hai đứa rồi sao?” Hạ Ninh Dung ra vẻ vô tội
“Quần áo của mami đâu? Tối qua con đâu thấy mami mặc bộ này.” Hạ Tử Minh liếc nhìn bộ đồ trên người mami cậu
Hạ Ninh Dung: “...”
“Lại còn là phiên bản mới nhất nữa, mami đi cướp ngân hàng cả đêm sao?” Hạ Tử Minh cau có
Hạ Ninh Dung cố nén lửa giận. Ai đời con lại đi nói mami của mình đi cướp ngân hàng cơ chứ.
“Mami nói thật đi. Mami thiếu tiền đến mức phải đi cướp ngân hàng sao? Nếu mami thích bộ váy này vậy con sẽ cố giành được giải thưởng trong cuộc thi sắp tới, con sẽ có tiền mua váy cho mami.” Hạ An Chi ngây thơ tin lời anh trai mình
Hạ Tử Minh ngồi cạnh ngao ngán thở dài. Cô nhóc em cậu sao lại có thể ngây thơ như vậy được chứ, mami là người sẽ đi cướp ngân hàng sao? Đúng là mami hoàn toàn có đủ khả năng ấy nhưng mami tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu.
“Em có thể thông minh hơn chút được không?” Hạ Tử Minh khinh thường nhìn em gái
Lăng Hàn Nhượng ngồi trước bàn làm việc không nhịn được cười.
“Nào hai nhóc, chắc là mami có chuyện nên sáng nay mới tới công ty được. Hai nhóc cũng nên thông cảm cho mami chứ, đúng không?” Lăng Hàn Nhượng nhìn Hạ Ninh Dung đầy ý tứ
“Tiểu bảo bối cho mami xin lỗi nha! Tối nay mami sẽ đền cho hai đứa sau, ok không?” Hạ Ninh Dung dỗ dành
“Vậy phải xem biểu hiện của mami đã.” Hạ Tử Minh quay mặt đi chỗ khác
“Rồi, ok. Vậy giờ hai tiểu bảo bối của mami ra ngoài chơi một chút để mami nói chuyện với sếp được không?” Hạ Ninh Dung
Hạ An Chi vốn rất có cảm tình với Lăng Hàn Nhượng, nghe vậy liền đồng ý ngay, cô bé kéo tay anh trai mình ra ngoài.
“Cô có gì muốn nói?” Lăng Hàn Nhượng vắt chéo chân nhìn Hạ Ninh Dung
“Lăng Ánh Nguyệt đã về nhà chưa vậy?” Hạ Ninh Dung vào thẳng vấn đề chính
“Hai người chưa chồng mà giỏi quá nhỉ. Một người thì qua đêm ở ngoài, người kia thì say khướt phải để bạn trai coi mắt đưa về.” Lăng Hàn Nhượng gằn giọng nói . Đam Mỹ H Văn
* Bạn trai coi mắt sao?
“Thì cũng do tên bạn trai coi mắt đó nên Lăng tiểu thư mới rủ tôi đi uống vài ly thôi mà. Tôi cũng là bất đắc dĩ cả.” Hạ Ninh Dung chồng chế
“Vậy sao? Vậy cô cũng không cần phải nhiệt tình đến thế đâu nhỉ? Thư ký Hạ, cô khiến tôi mở mang tầm mắt đó.” Lăng Hàn Nhượng khẽ cau mày
“Lăng tổng, không phải là anh đã biết đêm qua tôi qua đêm với ai đó chứ? Chắc không phải là anh đang sợ mất một cô thư ký xinh đẹp giỏi giang như tôi đây đấy chứ?” Hạ Ninh Dung híp mắt nhìn Lăng Hàn Nhượng
“Ồ? Cô có giá vậy sao?” Lăng Hàn Nhượng khinh bỉ
“Đương nhiên.” Hạ Ninh Dung tự mãn
“Vậy tôi có cần tiết lộ một số thông tin cho cái người đang định cướp một cô thư ký xinh đẹp giỏi giang như cô đây không?” Lăng Hàn Nhượng bắt chước giọng điệu của Ninh Dung
“Anh...” Hạ Ninh Dung đen mặt
Lăng Hàn Nhượng nhìn cô với vẻ mặt khiêu khích.
“Được rồi, tôi chịu thua, coi như anh giỏi.” Hạ Ninh Dung tức tối bỏ đi