Tuyết Sương đi theo Hắc Hoàng Thiên vào trong một căn phòng. Cánh cửa vừa đóng sập lại, cô ta bỗng thấy toàn thân ớn lạnh. Người đàn ông cao quý, kiêu ngạo ngồi trước bàn làm việc, anh ta dùng ánh mắt lạnh lẽo không một chút cảm xúc của một kẻ sát nhân máu lạnh quét một lượt trên mặt Tuyết Sương. Cô ta run lên bần bật đến mức đứng không vững mà ngã khụy xuống đất, mặt cô ta bây giờ tưởng chừng như cắt không ra máu.
“Hắc Hoàng Thiên... Em...”
Hắc Hoàng Thiên lạnh lùng ném một xấp giấy xuống đất. Tuyết Sương run rẩy cầm lên xem, mặt cô ta lập tức tái nhợt đi.
“Hắc Hoàng Thiên, anh nghe em nói đã. Mọi chuyện không phải như vậy đâu.” Tuyết Sương đi đến quỳ trước mặt Hắc Hoàng Thiên
“Vậy sao? Cô tính nói kết quả này là giả?” Hắc Hoàng Thiên nhìn cô ta bằng nửa con mắt
Tuyết Sương cứng họng, mặt cô ta đen lại.
Hắc Hoàng Thiên rời khỏi ghế, cầm khẩu súng đi đến nâng cằm cô ta lên. Mạch máu nổi rõ trên trán anh, ánh mắt như có thể một phát giết chết người trước mặt: “Nói.”
Tuyết Sương bị dọa đến mức nước mắt chảy ròng ròng, cô ta quỳ lạy xin tha.
“Rốt cuộc năm đó cô đã làm gì?” Hắc Hoàng Thiên trừng mắt, anh dí mạnh họng súng vào cổ cô ta
Quất Trương từ nãy đến giờ không dám nhúc nhích, cậu đứng từ xa mà có cảm giác như chính mình đang nằm trước đầu súng của Hắc tổng vậy, mồ hôi túa ra không ngừng. Bao năm đi theo Hắc Hoàng Thiên cậu nhận thấy rằng được chết mà không kịp nhắm mắt là người đó kiếp trước đã tạo nhiều phúc lắm, nếu để Hắc Hoàng Thiên dày vò tra tấn thì đó mới là cực hình.
Tuyết Sương sợ hãi kể lại toàn bộ sự việc. Năm đó là do cô ta tình cờ biết được Hạ Ninh Dung đã mang thai, nên nảy sinh ý định lợi dụng đứa con này để giúp bản thân tiến thân trong công việc. Tuyết Sương đã dùng toàn bộ số tiền mà Hắc Hoàng Thiên đưa cho coi như là phí bồi thường để thuê người cướp Hắc Lãnh Thần từ tay mẹ của cậu bé và dàn dựng như người đêm đó là cô ta.
“Cô nghĩ là tôi tin?” Hắc Hoàng Thiên cau mày
Đúng, anh hoàn toàn không tin. Những người làm việc dưới trướng của tập đoàn Hắc Châu, một là rất khó để mua chuộc, hai là không thể mua chuộc. Với thân phận của Tuyết Sương thì đến cả nhân viên quét rác cũng không thể mua chuộc nổi.
Nhân viên chuyên giám sát camera của khách sạn Hắc Kim vốn không phải nhân vật bình thường. Điều tra cho thấy anh ta bị Tuyết Sương mua chuộc nhưng Hắc Hoàng Thiên biết rõ cô ta căn bản không đủ khả năng làm việc đó. Khả năng duy nhất chỉ có thể là đã có người đứng sau giúp đỡ cô ta. Hơn nữa, thân phận của người này chắc chắn không tầm thường.
“Thật... ra... đã có một người đàn ông đến gặp em... Hắn ta nói... nói là Hạ Ninh Dung đã mang thai con của anh, rồi... kêu em giả vờ mang thai... đến ngày sinh hắn sẽ mang đứa bé từ tay cô ta về cho em... chính là Hắc Lãnh Thần hiện tại. Sau đó bảo em mang đứa bé đến gặp anh... Đồng thời... hắn còn... hắn còn đe dọa em không được phép tiết lộ về hắn cho bất cứ ai.” Tuyết Sương run rẩy nói, nước mắt chảy đầm đìa
Hắc Hoàng Thiên nhíu mày: “Hắn ta trông thế nào?”
“...”
Thấy Tuyết Sương không trả lời, anh cười lạnh: “Không nói thì cô có thể thoát chết sao? Đằng nào cũng phải chết, tôi nghĩ chết dưới tay tôi cô sẽ thoải mái hơn đấy.”
“E... m... không... thấy rõ... m... ặt... của hắn. Hắn ta... mỗi lần đều... đội mũ... bịt... k... ín... mặt...” Tuyết Sương vì quá sợ hãi, cuối cùng không chịu được mà ngất xỉu
“Nhốt lại.” Hắc Hoàng Thiên lạnh lùng ra lệnh cho Quất Trương rồi sải bước đi ra khỏi phòng
Bỗng chuông điện thoại vang lên, Hắc Hoàng Thiên đưa tay vào túi áo khoác rút ra một chiếc điện thoại. Anh khẽ cau mày khi nhìn thấy tên người gọi hiện lên 'Tiểu bảo bối'. Anh trượt màn hình rồi đưa lên tai.
“Sao giờ này người còn chưa về nữa hả?”
*Là giọng của trẻ con?
Thấy đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, Hạ Tử Minh có cảm giác bất an: “Alo? Là ai đang nghe điện thoại?”
“Có chuyện gì?” Hắc Hoàng Thiên lạnh nhạt
“Cô Hạ Ninh Dung đâu? Cho tôi gặp cô ấy.” Hạ Tử Minh lập tức chuyển đổi cách gọi mami của mình
“Đang ở bệnh viện.”
Vừa nghe đối phương nói mami đang trong bệnh viện, Hạ Tử Minh hoảng hốt hỏi địa chỉ mà không để tâm đến việc người đàn ông đang nói chuyện với mình là ai.
“Sao tôi phải nói?” Hắc Hoàng Thiên thăm dò
“Cô ấy là chị họ của tôi.” Hạ Tử Minh lấy lại bình tĩnh
Sau khi đã biết địa chỉ của bệnh viện, cậu vội vàng kêu Masker đưa mình đến nhưng lại không muốn em gái đi theo nên đành viết giấy để lại cho Hạ An Chi.
Xe vừa dừng dưới hầm để xe của bệnh viện, hai người một lớn một nhỏ đã chạy vội vào trong. Vừa vào đến cửa đã thấy Hắc Hoàng Thiên đi ra, trên tay anh cầm một chiếc điện thoại. Hạ Tử Minh ngay lập tức nhận ra đó là điện thoại của mami, cậu vội kéo áo Masker lại rồi lấp sau bức tường gần đó.
“Sao vậy?” Masker ngạc nhiên
“Hắc Hoàng Thiên đang giữ điện thoại của mami.”