Người đàn ông cao lớn, kiêu ngạo với vẻ mặt lạnh lẽo nhưng đầy quyến rũ từng bước tiến vào mang dáng vẻ như một vị lãnh chúa hắc đạo. Theo sau là một đám vệ sĩ, tất cả đều cùng một bộ mặt lạnh băng không cảm xúc.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng tưởng như không thở được. Anh ta đi thẳng đến lôi Hạ Ninh Dung ra khỏi vòng tay Lăng Hàn Nhượng, kéo về phía mình.
“Hắc tổng, anh cũng đến sao?”
Hắc Hoàng Thiên phớt lờ lời châm chọc của Lăng Hàn Nhượng, trừng mắt lên nhìn Kỳ phu nhân khiến bà ta run rẩy đứng không vững mà ngã khụy xuống. Tuy không biết người đàn ông trước mặt là ai nhưng khí thế áp đảo của anh ta cũng đủ để khiến bà ta phải khiếp sợ.
“Long Kỳ các người dạo này chán sống rồi?”
Anh ta đứng từ trên nhìn xuống người phụ nữ đang run lên bần bật ở dưới đất tựa như một vị vua cao ngạo đang chơi đùa, chà đạp lên con mồi yếu ớt không có khả năng kháng cự.
“A...nh... là ai?”
“Là ai không quan trọng nhưng cô vừa dùng tay nào để cầm dao nhỉ?” Hắc Hoàng Thiên quét một lượt trên người bà ta rồi dừng ánh mắt ở bàn tay phải đang không ngừng run lên
Vút... Phập...
Trong vòng nửa giây, con dao từ đôi bàn tay cao quý ấy lao thẳng đến đâm phập xuống đất, ngay chính giữa ngón trỏ và ngón giữa. Mặt bà ta trắng bệch không một giọt máu, nước mắt cứ thế chảy ra giàn giụa, nói không thành tiếng.
“Lôi đi.”
Quất Trương lập tức cho người kéo bà ta ra ngoài.
“Đây chính là kết cục của những kẻ dám động đến mẹ của con tôi.”
Hắc Hoàng Thiên đưa đôi mắt chim ưng đỏ ngầu lên điểm mặt từng người một. Ai nấy đều tái xanh không dám hé nửa lời, cả người đều run lên. Anh trực tiếp kéo tay Hạ Ninh Dung đi khỏi mặc kệ cho cô có phản kháng, ra đến nơi liền đẩy cô vào trong xe.
“Hắc Hoàng Thiên, anh có bệnh à? Tự nhiên bắt tôi đi theo anh là sao?”
“Xuất phát đi.”
“Anh tính đưa tôi đi đâu?”
“Em dạo này gan lớn quá nhỉ, đến tôi mà cũng dám lừa?”
Hạ Ninh Dung sững người: “Tôi làm gì?”
“Đừng tưởng có thể qua mặt được tôi, chút mánh khóe đó lừa ai chứ?”
“Hắc tổng là đang nói đến chuyện gì?”
“Còn giả vờ? Lén đổi mẫu tóc của Hạ Tử Minh ngay trước mắt tôi, em giỏi lắm!”
“Hắc tổng có bằng chứng không? Chỉ dựa vào kết quả xét nghiệm không trùng khớp? Điều đó chỉ chứng minh Hạ Tử Minh không phải là con anh thôi.” Hạ Ninh Dung nói đầy tự tin
“Ồ, em cần bằng chứng?” Hắc Hoàng Thiên đưa ra một xấp giấy
“Sai lầm của em chính là quá coi thường tôi.”
Ngay sau khi Hắc Bá Tiêu cùng Hắc phu nhân ra về, Hắc Hoàng Thiên chợt nhớ đến câu nói mà Hạ Tử Minh đã nói với anh: 'Nếu như có chuyện gì đó không đúng xảy ra thì người tuyệt đối đừng tin.'
Vậy chuyện không đúng mà Hạ Tử Minh nói có khi nào lại là chuyện này? Cậu nhóc đó là đã biết trước được mami mình sẽ giở trò nên mới cảnh báo trước với daddy? Thân làm mami như Hạ Ninh Dung đây không biết nên vui hay nên buồn nữa, nhưng về phía Hắc Hoàng Thiên thì đúng là rất có lợi đó.
Anh đã cho kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu gen của cả gia tộc và phát hiện mẫu ADN mà Hạ Ninh Dung cung cấp trùng khớp hoàn toàn so với dữ liệu gen của Masker. Không phải theo kiểu có quan hệ cha-con mà là mẫu ADN đó chính là của Masker. Bây giờ nghĩ lại thì đúng là Hạ Ninh Dung có quan hệ rất thân thiết với Masker, việc xin mẫu tóc của cậu ta không hề khó.
“Tiểu yêu tinh, em vẫn cần phải trau dồi thêm.”
Hạ Ninh Dung siết chặt tờ giấy trên tay, đôi mắt phượng giương lên nhìn anh với vẻ bất cần.
“Vậy rồi sao?”
“Em không dám đưa tôi mẫu tóc của Hạ Tử Minh, điều đó chứng minh thằng bé chính là con tôi.”
“Đúng, Hạ Tử Minh chính là con anh nhưng nó cũng là con tôi. Anh không thể cướp nó khỏi tôi giống như việc anh đã cướp Hắc Lãnh Thần từ tay Tuyết Sương được.” Hạ Ninh Dung hơi mất bình tĩnh
Hắc Hoàng Thiên sững người, đây chính là lý do mà cô không muốn anh biết được thân phận thật của Hạ Tử Minh? Vì là sợ anh sẽ giành quyền nuôi con với cô?
“Em chính là vì lý do này?”
“Đúng vậy, tôi cũng sẽ giống như Tuyết Sương mà thôi. Hoàn toàn không có đủ khả năng để chống lại anh, cuối cùng đành phải nhường đứa con do mình đứt ruột đẻ ra cho người khác. Tôi không cam tâm! Anh có quyền gì mà bất cứ ai cũng phải nghe theo lệnh anh cơ chứ?”
Hắc Hoàng Thiên nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu: “Em không giống cô ta.”
*Em rất khác cô ấy. Tuyết Sương lợi dụng một đứa trẻ vừa mới sinh, tự tay cướp đi đứa con đầu lòng của em để đổi lấy tiền bạc, nhưng em không như vậy. Em thà chống lại tôi cũng sẽ không để mất Hạ Tử Minh. Người con gái như vậy sao có thể giống với loại đàn bà đó được cơ chứ?
Kéttttt...
Chiếc xe phanh gấp, theo quán tính những người ngồi trong đều lao đầu về phía trước. Chỉ là Hạ Ninh Dung cô không cảm nhận được chút nào sự đau đớn cả, có lẽ là vì ai đó đã nhanh tay đỡ lấy cô, tránh không để cô bị va vào lưng ghế phía trước.
“Không sao chứ?” Hắc Hoàng Thiên lo lắng
Hạ Ninh Dung khẽ lắc đầu, cô vẫn chưa tiêu hóa kịp hành động vừa rồi của ai đó.
“Hắc tổng, tôi xin lỗi! Anh có sao không ạ? Phía trước có chiếc Rolls-Royce chặn đường ạ.”