Vì đã từng học qua lớp dạy trang điểm chuyên nghiệp nên Lăng Ánh Nguyệt tự tin đảm nhận vai trò tạo hình cho Hạ Ninh Dung, xong xuôi công việc Ánh Nguyệt liền đi xuống nhà gọi Lăng Hàn Nhượng lên. Anh vừa mở cửa bước vào lập tức bị vẻ đẹp rung động lòng người của Hạ Ninh Dung làm cho đứng hình, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ cùng dáng người mảnh mai yêu kiều của người con gái phía trước.
Lăng Ánh Nguyệt trông thấy biểu cảm ngây ngốc của anh trai thì không nhịn được cười, huých nhẹ vào tay Lăng Hàn Nhượng: “Lau nước miếng đi kìa, mất mặt quá!”
Lăng Hàn Nhượng như bừng tỉnh, quay sang trừng mắt nhìn cô em gái.
“Trình độ trang điểm của em đúng là rất tuyệt!” Hạ Ninh Dung giơ hai ngón cái về phía Lăng Ánh Nguyệt
“Cũng còn tùy thuộc vào người mẫu nữa.” Lăng Hàn Nhượng ném cho cô em gái một ánh nhìn khinh bỉ
Lăng Ánh Nguyệt bĩu môi: “Ok, là nhờ cô bạn nhảy của anh xinh! Em không có ý kiến gì hết, được chưa?”
Lăng Hàn Nhượng nhìn sang chỗ khác: “...”
“Hay em nên gọi một tiếng chị dâu?” Lăng Ánh Nguyệt làm mặt gian xảo
“Em chán sống rồi hay gì?” Lăng Hàn Nhượng trừng mắt
“Lăng tổng, phòng anh ở đâu vậy?” Hạ Ninh Dung vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi
“Đi theo tôi.”
Lăng Hàn Nhượng nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn ấy kéo cô đi khỏi trước vẻ mặt ngạc nhiên của Lăng Ánh Nguyệt: “Không ngờ anh hai lại có thể thừa cơ mà hành động nhanh chóng tới vậy!”
Cả hai cùng bước đi trên hành lang rộng lớn, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng ở cuối dãy. Lúc này Lăng Hàn Nhượng mới buông tay cô ra, nhập mật khẩu mở cửa.
“Tùy tiện chọn một bộ mà cô thấy hợp là được.”
“Chỉ là tùy tiện thôi sao? Vậy tôi chọn không đẹp Lăng tổng đừng chê nha.” Hạ Ninh Dung bước vào phòng ngó nghiêng xung quanh
“Đồ của tôi căn bản gì cũng đẹp nên không có chuyện xấu được.”
Hạ Ninh Dung định phản bác nhưng lại thôi vì phải công nhận tủ đồ của Lăng Hàn Nhượng đúng y như lời anh nói, đồ hiệu phủ từ trên xuống dưới từ ngoài cửa vào tới tận bên trong. Nếu không đẹp thì cũng chỉ có thể là do người mặc. Sau một hồi dạo quanh căn phòng cuối cùng cô cũng chọn được vài món đồ cho Lăng Hàn Nhượng phù hợp với concept trên người cô. Chỉ là chọn đồ ở nhà thôi mà có cảm giác như đang đi vào một cửa hàng mua sắm vậy, đúng là mở mang tầm mắt.
Lăng Hàn Nhượng bước từ phòng thay đồ ra, đi đến trước gương chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn.
“Đúng là đẹp thật!” Hạ Ninh Dung nhìn vào người trong gương khen ngợi
“Cô đang nói đến người hay là đồ?” Lăng Hàn Nhượng quay lại nhìn
“Cả hai. Lăng tổng, lần sau anh có việc cần đến stylist thì cứ gọi cho tôi. Đảm bảo sẽ đẹp hơn mấy người khác.”
Lăng Hàn Nhượng ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng: “Vậy cô có thể sáng nào cũng đến chọn đồ cho tôi được không?”
“Chuyện này... Thật ra tôi không có nhiều thời gian lắm, buổi sáng tôi còn phải đưa hai tiểu bảo bối đến trường. Lăng tổng thông cảm ha!” Hạ Ninh Dung từ chối ngay
“Tôi đang đùa thôi mà, cô làm gì nghiêm túc vậy?”
Hạ Ninh Dung cười trừ: “Tại anh không biết chứ trước đây có nhiều người cũng nhờ tôi vậy rồi.”
“Ồ, xem ra cô khá đào hoa nhỉ.” Lăng Hàn Nhượng híp mắt
“Cũng đâu bằng Lăng tổng anh được.”
Hạ Ninh Dung cầm chiếc ghim cài áo hình hoa hồng bằng vàng, có đính một viên kim cương màu đỏ rượu tiến đến cài lên ngực áo vest. Khoảnh khắc cô lại gần, hương thơm thanh mát nhưng không hề mất đi sự quyến rũ ấy như khiến trái tim ai đó đập sai một nhịp.
Lăng Hàn Nhượng nhìn cô đang chăm chú với chiếc ghim cài áo, ánh mắt anh hết sức dịu dàng xen lẫn một thứ cảm xúc khó tả.
“Hoàn hảo!” Hạ Ninh Dung tỏ vẻ tự hào với thành quả của mình
“Bây giờ thì tôi hiểu tại sao cô lại đào hoa như vậy rồi.”
“Hả?” Hạ Ninh Dung ngơ ngác
“Cô tuyệt đối đừng làm những hành động như vừa rồi với người đàn ông khác, họ sẽ không chống đỡ nổi đâu.” Lăng Hàn Nhượng không nhìn cô mà nhanh chóng ra khỏi phòng
Hạ Ninh Dung như hiểu ra ý đồ trong câu nói vừa nãy, cô liền theo sau anh, vẻ mặt cười cợt: “Vậy Lăng tổng, anh có chống đỡ nổi không?”
“Nổi.”
“Ò.”
~ Nhà hàng F ~
Tuy là bữa tiệc bàn chuyện làm ăn của giới thượng lưu nhưng sản phẩm được ra mắt thị trường lại hướng đến phái đẹp nên rất nhiều những vị tiểu thư đài các của các gia tộc lớn đều đến tham dự.
Cũng giống với bữa tiệc sinh nhật lần trước, sự chú ý của mọi người lại đổ dồn vào cặp đôi trai tài gái sắc nào đó.
Lễ tân vừa nhận tấm thiệp từ tay Hạ Ninh Dung, vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên: “Cô là Hạ tiểu thư?”
“Là tôi, có chuyện gì sao?”
“Dạ không có gì ạ.”
Hạ Ninh Dung và Lăng Hàn Nhượng quay sang nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Khi hai người vừa rời đi, cô lễ tân ấy liền nhấc điện thoại lên gọi cho một người.
“Cô liệu có phải là lại đắc tội gì với ai không vậy?”
“Lăng tổng, anh không nghĩ tôi xấu đến mức đó chứ?”
Quả thật thì Hạ Ninh Dung cũng đang thắc mắc rốt cuộc thì tại sao mình lại được mời đến bữa tiệc này. Bản thân cô còn chưa từng đến Pháp lần nào, sao có thể đắc tội với người ta được cơ chứ?
Vừa vào đến đại sảnh đã thấy một nhóm con gái vây quanh một người đàn ông có vẻ ngoài trông khá đào hoa lãng tử. Hạ Ninh Dung cũng chẳng thèm để tâm xem người đó là ai, cô đang bận tìm kiếm xung quanh xem có ai mình đã từng gặp trước đây hay không.
Vừa thoáng trông thấy bóng người quen thuộc người đàn ông đó đã vội thoát ra khỏi đám đông, chạy về phía hai người vừa mới bước vào.
“Ninh Ninh.”
Nghe thấy cái tên có chút thân thuộc, Hạ Ninh Dung liền quay lại nhìn. Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một người, anh ta chính là người mà cô gặp lúc còn ở Mỹ – Thượng Bạch. Cô chợt hiểu ra mọi chuyện.
“Lâu lắm mới gặp lại em nha!” Thượng Bạch vui vẻ đi đến, giang tay về phía Hạ Ninh Dung
Cô khoanh tay trước ngực, cau mày: “Anh giỏi quá nhỉ? Không ôm ấp gì hết!”
“Thôi mà, tại muốn tạo bất ngờ cho em thôi.”
“Đúng là bất ngờ thật.”
Hạ Ninh Dung thờ ơ, Thượng Bạch vẫn mặt dầy ôm lấy cô hết sức thân thiết. Vì sống ở phương Tây nên phong cách chào hỏi cũng sẽ khác với phương Đông, tuy vậy nhưng mọi người xung quanh nhìn vào đều rất ngạc nhiên trước hành động thân mật của hai người.
“Thượng Bạch, đây là Trung Quốc không phải Pháp.”
Giọng nói lạnh lẽo bất ngờ vang lên khiến Thượng Bạch cảm thấy có chút lạnh sống lưng, cậu vội buông Hạ Ninh Dung ra.
“Hắc Hoàng Thiên, ông đến lúc nào vậy?”