Sau khi ba mẹ đã vào phòng riêng, Hạ Ninh Dung cũng đi thay đồ ngủ rồi vào phòng của mấy đứa nhỏ như thường ngày. Vừa mới mở cửa ra đã trông thấy ba đứa nhóc nằm trên giường ngủ một cách ngon lành, bên cạnh còn có một người đàn ông tay cầm quyển sách vẫn chưa đóng lại. Anh ta tựa lưng vào thành giường, đầu hơi nghiêng về phía ba đứa nhỏ, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn mà ấm áp.
Hạ Ninh Dung tiến lại gần, cô hơi cúi người xuống cẩn thận quan sát thật kỹ khuôn mặt người đàn ông ấy. Dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của anh ta vẫn còn đó nhưng giờ đây dường như dưới ánh đèn ngủ màu vàng mật ong của căn phòng, cô nhận thấy khuôn mặt ấy đã bớt đi phần nào sự lạnh lẽo ngang tàng, trái lại còn có chút dịu dàng, ấm áp. Hạ Ninh Dung bất giác đưa tay lên không trung nhẹ nhàng vén sợi tóc vướng trên hàng mi đen dài ấy, một bên lông mày hình lưỡi mác cũng do đó mà lộ ra đầy nam tính.
Như cảm nhận được có hơi thở ấm nóng nào đó đang thổi qua trước mặt, Hắc Hoàng Thiên từ từ hé mở mắt. Hạ Ninh Dung ngay lập tức đứng thẳng người, nhìn về phía ba đứa nhóc đang ngủ say.
“Em...”
Không đợi Hắc Hoàng Thiên nói hết câu, Hạ Ninh Dung liền quay lại nhìn thẳng vào mắt anh. Tim cô hiện tại đang không ngừng đập liên hồi, nhưng nếu bây giờ để lộ ra chuyện này thì chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn hay sao? Không được, phải cố tỏ ra thật bình tĩnh như không có gì xảy ra vậy: “Hắc tổng, anh vẫn chưa về? Cũng đã muộn lắm rồi.”
Cô nói với ngữ điệu rất tự nhiên khiến cho ai đó có hơi hụt hẫng. Hắc Hoàng Thiên đóng quyển sách lại để lên tủ cạnh đầu giường rồi đứng dậy: “Thấy em đang bận nên tôi đọc truyện cho tụi nhỏ thay em, kết quả ngủ quên luôn.”
“Ồ, cảm ơn anh!”
Hắc Hoàng Thiên không đáp lại, ánh mắt vẫn đặt trên người cô. Hạ Ninh Dung có chút không chịu nổi cái bầu không khí gượng gạo này, liền kiếm việc gì đó lảng đi. Bỗng cô sực nhớ ra bản thân quên mất một việc liền cúi người xuống hôn nhẹ lên má ba đứa nhóc đang ngủ say sưa: “Ngủ ngon nha ba tiểu bảo bối của mami!”
Khóe miệng cô cong lên hạnh phúc, ánh mắt khi nhìn ba tiểu bảo bối tràn ngập tình yêu thương. Cô ước gì thời gian sẽ mãi ngưng đọng lại ở khoảnh khắc này, cái khoảnh khắc mà gia đình nhỏ bé ấy của cô có thể được ở bên cạnh như lúc này đây. Các con cô có thể ngày ngày được daddy chúng đọc truyện cho nghe trước khi đi ngủ và cô có thể tối nào cũng được hôn chúc ngủ ngon với ba tiểu bảo bối. Cuộc sống như vậy thật tuyệt biết bao!
“Em muốn ngày nào cũng sẽ được như ngày hôm nay chứ?”
“Hả?” Hạ Ninh Dung quay sang nhìn Hắc Hoàng Thiên
“Tôi thì rất muốn những tháng ngày sau này của mình sẽ có sự hiện diện của bốn mẹ con em. Cho nên, em có thể suy nghĩ về việc sẽ kết hôn với tôi được không?”
“Hắc tổng, anh thật sự vẫn ổn chứ?”
“Tôi chưa bao giờ ổn hơn bây giờ. Sáu năm trước là em tự ý quyết định chuyện xảy ra giữa hai chúng ta, sáu năm sau em cũng phải ít nhất một lần làm theo ý tôi chứ.”
“Nhưng mà tôi, chuyện kết hôn đâu phải chỉ cần tôi đồng ý với anh là được.”
“Nói vậy là em đồng ý chuyện sẽ kết hôn với tôi rồi?” Hắc Hoàng Thiên mắt sáng rực
“Tôi có nói như vậy bao giờ?” Hạ Ninh Dung hoảng hốt, cô tròn mắt lên nhìn anh
“Tôi không cần biết, tôi có ghi âm lại rồi. Em không chối được đâu.” Hắc Hoàng Thiên giơ chiếc điện thoại lên, quả thực là đang ghi âm thật
“Anh dám?” Hạ Ninh Dung lớn tiếng
“Suỵt, mọi người tỉnh bây giờ.”
Hắc Hoàng Thiên liền nhìn về phía ba đứa nhóc, Hạ Ninh Dung lập tức im lặng rồi nhìn theo ánh mắt của anh. Lúc quay lại thì đã thấy anh cho chiếc điện thoại vào túi quần rồi, cô căn bản là không dám động tay đến vị trí đó.
“Tôi đây quân tử sẽ không chấp kẻ tiểu nhân.” Hạ Ninh Dung chống chế
“Tôi cũng muốn em tiểu nhân một chút.” Hắc Hoàng Thiên cười cợt
Khóe môi Hạ Ninh Dung khẽ cong lên đầy ma mị, cô khoanh tay trước ngực nhìn anh: “Tôi sợ anh sẽ chống đỡ không nổi thôi, vì tôi cũng đã gặp nhiều người mạnh miệng như Hắc tổng đây rồi.”
Đồng tử Hắc Hoàng Thiên lập tức co rút, anh nắm lấy tay cô, cau mày khó chịu: “Em...”
“Tôi làm sao?”
“Nói tóm lại, chỉ cần em đồng ý kết hôn với tôi thì tôi sẽ lo hết toàn bộ những việc còn lại, kể cả ba mẹ em.”
Hạ Ninh Dung ngẩn người, anh ta là đang nói thật? Vị Hắc tổng này thật sự muốn kết hôn cùng cô sao? Lý do là gì? Không lẽ bởi vì con của hai người hay là vì anh ta đã có tình cảm nam nữ với cô rồi? Cô có nên tin tưởng vào cuộc hôn nhân này sẽ mang lại hạnh phúc cho cả hai? Hạ Ninh Dung không muốn bản thân cứ phải đoán mò ý nghĩ của người khác, cô lấy hết can đảm để hỏi anh một lần: “Hắc tổng, anh là đã có tình cảm với tôi rồi nên mới muốn kết hôn cùng tôi hay là vì lý do nào khác?”
Hắc Hoàng Thiên có hơi bất ngờ khi cô hỏi như vậy, trông thấy vẻ mặt mong muốn được nghe câu trả lời của cô lúc này khiến anh nổi ý muốn trêu chọc: “Em nghĩ sao?”
“Suy nghĩ của tôi không quan trọng, tôi muốn nghe câu trả lời từ anh.” Hạ Ninh Dung nghiêm túc
“Nếu tôi nói là em đã đoán đúng rồi thì em có tin không?”
Ý nghĩa trong câu nói đó là gì? Cô đã đoán câu trả lời của anh là gì? Không lẽ Hắc Hoàng Thiên thật sự đã có tình cảm với cô rồi? Có nên tin không ta? Cảm xúc trong lòng Hạ Ninh Dung lúc này đang rất hỗn loạn, cô bỗng có hơi vui mừng khi nghĩ đến chuyện người đàn ông cao ngạo này vậy mà lại thích cô. Nhưng tại sao anh lại thích cô? Và vì sao cô lại vui khi nghe anh nói vậy? Không lẽ cô cũng đang có một loại tình cảm đặc biệt với anh? Aaa thật sự quá khó nghĩ!
“Tối nay tôi ngủ lại đây nhé?”
“Sao?” Hạ Ninh Dung giật mình
“Cũng đã muộn lắm rồi, tôi không muốn làm phiền Quất Trương mang xe đến đón.”
Sự thật thì chính Hắc Hoàng Thiên là người tự lái xe đến trường đón ba tiểu bảo bối về nhà cô, hiện tại thì chiếc xe ấy vẫn đang nằm dưới hầm để xe của khu chung cư, mọi chuyện không hề liên quan gì đến nhân vật tên Quất Trương ở đây cả. Hơn nữa nếu thật sự muốn về thì dù cậu ta có ở tận bên kia Trái Đất đi chăng nữa cũng vẫn sẽ bị lôi về để làm phiền mà thôi. Tất cả chỉ là cái cớ. Hạ Ninh Dung thừa biết nhưng cũng lười vạch trần, cô đi sang phòng mình lấy một bộ đồ ngủ rồi đưa cho anh.
Hắc Hoàng Thiên vui vẻ nhận lấy nhưng ngay lập tức cau mày: “Đồ ngủ của đàn ông?”
Hạ Ninh Dung ngơ ngác: “Có vấn đề gì sao?”