Lúc này, Lăng Ánh Nguyệt đang ở sân bay tiễn Khi nhị thiếu trở về trước. Màn hình lớn ở đại sảnh truyền đến hình ảnh Hạ An Chi, bên cạnh còn có mami của cô nhóc. Lăng Ánh Nguyệt ngay lập tức đứng hình. Người trên màn hình đó là Hạ Ninh Dung thật sao? Vậy cô bé kia...
“Lăng Ánh Nguyệt, có ý chút đi.” Lăng Hàn Mặc cau mày nhìn cô con gái đang tròn mắt nhìn lên màn hình lớn
Khi Thế Dịch có chút tò mò, anh cũng ngước lên nhìn. Lập tức bị thu hút bởi đôi mắt đặc biệt đó, tuy màu mắt khi chiếu lên màn hình led có vài phần không giống với màu gốc nhưng hoàn toàn có thể nhận ra được. Đặc biệt là với một người cũng đang sở hữu màu mắt đặc trưng ấy.
Màn hình vừa chuyển qua hình ảnh khác, Khi Thế Dịch liền quay sang hỏi Lăng Ánh Nguyệt: “Cô gái đó Lăng tiểu thư có quen biết sao?”
“À, là thư ký của anh trai tôi.” Lăng Ánh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình
“Là đôi mắt đúng không?”
Khi Thế Dịch nhìn Lăng Hàn Mặc, gật đầu.
“Cháu tính thế nào?”
Khi Thế Dịch quay lại nói với trợ lý: “Hủy vé đi.”
“Ba, con nghe nói Khi Gia không có con gái mà.” Lăng Ánh Nguyệt nói nhỏ vào tai ba mình
Trên đường trở về khách sạn, Khi Thế Dịch đã tiết lộ vài thông tin mà chỉ có một số người trong Khi Gia mới được biết cho Lăng Hàn Mặc.
Hai mươi tám năm trước, trong một lần sang Trung Quốc dự hội nghị, vợ chồng Khi Thế Cường đã bị một tổ chức xã hội đen ám sát. Trong lúc chia nhau ra chạy trốn, Khi phu nhân bất ngờ sinh sớm. Cũng may là trên xe có bác sĩ khoa sản đi cùng, Khi phu nhân đã trực tiếp sinh ở trên xe.
Ngay sau đó chiếc xe bị sát thủ chặn lại, vì lo cho sự an nguy của đứa bé nên Khi phu nhân đã yêu cầu vị bác sĩ ấy đưa con mình trốn ra khỏi xe.
Sau khi nhóm sát thủ được Lăng Gia phái tới trợ giúp, vợ chồng Khi Thế Cường cuối cùng cũng thoát khỏi sự ám sát của băng nhóm xã hội đen ấy. Vì ở đây không phải là Châu Âu nên không thể đem quá nhiều vệ sĩ theo được, đối phương đã nhắm vào điểm này để tấn công. Đến khi thoát khỏi nguy hiểm thì tung tích của vị bác sĩ ấy cũng như của đứa bé hoàn toàn không tra ra. Khi Gia suốt bao nhiêu năm nay vẫn luôn tìm kiếm thông tin về hai người họ.
Năm đó mọi người vẫn nghĩ Khi phu nhân là sinh con trai, tuy Khi Gia chưa từng xác nhận nhưng cũng không phủ nhận điều đó. Sau vụ ám sát ấy họ căn bản là không muốn nhắc đến vấn đề này. Chỉ có duy nhất bảy người trong Khi Gia biết đứa bé được Khi phu nhân sinh ra tối hôm đó là một tiểu công chúa.
Sáu năm trước có một người đã cho ra mẫu lens lấy ý tưởng từ màu mắt của gia tộc Khi và mẫu lens ấy đã rất thịnh hành, nhưng nửa năm sau đó liền bị Khi Gia thu mua rồi tiêu hủy toàn bộ. Lý do chính là vì họ không muốn cứ đi ra đường là trông thấy biết bao cô gái có màu mắt đặc trưng này mà không có lấy một người thật sự là tiểu thư của Khi Gia.
“Vậy cô gái đó rất có thể...”
“Đúng vậy, cô gái tên Hạ Ninh Dung đó rất có thể là em gái cháu, là vị tiểu thư duy nhất của Khi Gia.” Khi Thế Dịch khẳng định
_________
“Alo tôi nghe.”
“Chị có con lúc nào vậy? Sao em không biết?” Lăng Ánh Nguyệt hét vào điện thoại
“Là em sao Lăng Ánh Nguyệt?” Hạ Ninh Dung bất ngờ
“Điện thoại em hết pin nên phải mượn của người khác. Chị rốt cuộc là có con từ bao giờ vậy?” Lăng Ánh Nguyệt kích động
“Ừm... chuyện này... Cho chị xin lỗi nha, tại chị chưa có thời gian để nói với em.”
“Ôi trời! Vậy là em lại mất thêm một người chị dâu nữa sao?” Lăng Ánh Nguyệt chán nản
“Hả?” Hạ Ninh Dung ngơ ngác
“Đến bao giờ thì ông anh của em mới có vợ đây chứ hả?” Lăng Ánh Nguyệt không ngừng than vãn
“Em là vì chuyện này?”
“Chứ chị nghĩ còn chuyện gì được nữa? Em đã rất hy vọng chị sẽ là chị dâu của em đó. Giờ thì hay rồi.” Lăng Ánh Nguyệt tiếc nuối
“Mà tiểu thiên sứ nhà chị giỏi thật đó, đoạt quán quân cuộc thi này không phải dễ đâu. Trước nay những thứ liên quan đến Hắc Châu đều không đơn giản mà có được.”
*Cô nàng này có vẻ rất ngưỡng mộ tập đoàn Hắc Châu ha. Mà khoan đã, Hắc... Châu... Hắc. Hoàng. Thiên???
Mặt Hạ Ninh Dung lập tức biến sắc, cô đã hoàn toàn quên mất tình hình hiện tại. Ban đầu cô không nghĩ là tiểu thiên sứ nhà mình có thể đoạt được giải quán quân nên dù biết cuộc thi này là do Hắc Châu tài trợ nhưng vẫn không hề lo lắng. Nào ngờ, Hạ Ninh Dung đã thật sự đánh giá quá cao đối thủ của con gái mình hay nên nói là tiểu thiên sứ nhà cô quá giỏi đi.
Niềm vui vừa mới chớm nở thì đã bị sự lo lắng bất an vùi lấp. Xem ra Hạ Ninh Dung cô đây thật sự không thể giấu được nữa rồi.
“Chị, chị còn ở đó không vậy?”
“À, còn.” Hạ Ninh Dung hoàn hồn
“Giờ chị đang ở đâu vậy? Em đến chiêm ngưỡng tài năng nhí nhà mình một chút được không?” Lăng Ánh Nguyệt hào hứng