Mặc dù hôm nay Lục Vân Cảnh đã không còn là cậu nhóc từng bị ức hiếp hay im lặng, nhưng anh vẫn luôn thường trầm mặc chỉ là sự trầm mặc bây giờ lại lộ ra một loại để cho người sợ vẻ lo lắng, mặc dù ăn mặc áo sơ mi sáng sủa cũng không cách nào xua tan đi được.
Đến tột cùng tại sao Lục Vân Cảnh phải cứu cô? Như lời nữ cảnh sát nói, phải chăng anh yêu cô sao?
Cô lập tức lắc đầu, cũng không phải cô không tự tin vào bản thân mình, thật sự cô và Lục Vân Cảnh ngoại trừ có danh tính vợ chồng nhạt nhòa bên ngoài, cũng không có bất kỳ điểm gì có thể để cho anh yêu cô.
Thế nhưng nói như thế nào thì đúng là anh đã cứu cô, thậm chí còn bởi vì cứu cô mà bị bắt, bị xử bắn. Chuyện này có thể nói là người đã sáng tạo ra thời đại thuộc về mình cứ tự chôn vùi tiền đồ rộng mở của mình như vậy, nói thật ngay cả cô cũng cảm thấy tiếc hận thay cho anh.
Bây giờ là mười năm trước, cô có thể cải biến rất nhiều chuyện, đương nhiên cô không thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị bệnh và chết lần này, nhưng ngay cả khi cô ngã bệnh và chết, cô vẫn còn tám năm để sống một cuộc đời tốt đẹp. Thời gian đối với cô mà nói như vậy là đủ rồi.
Còn Lục Vân Cảnh thì sao?
Nếu lần này cô lại bị bệnh, liệu anh có cứu được cô như lần trước không?
Để chôn vùi tương lai của chính mình trong vô vọng và tự lấy đi mạng sống của mình sao?
Mặc dù anh đã đi xa đến mức này nhưng vẫn có rất nhiều người ghét anh, thậm chí nhiều người muốn anh chết. Nhưng Trình Vũ và anh lại không oán không cừu, thậm chí người này còn giúp đỡ cô rất nhiều, mà sau khi cô gả cho anh, anh cũng không để cho cô bao giờ để cô bị bắt nạt, thậm chí bởi vì thân phận mợ chủ của nhà họ Lục, những người đã từng bỏ đá xuống giếng.. cũng không dám đến nhục nhã cô.
Cho nên mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì cứu cô, cô đều không muốn nhìn thấy anh lại đánh mất tiền đồ và tính mạng của mình.
Bây giờ cuộc hôn nhân của cô và anh mới bắt đầu, vì vậy vẫn có thể chấm dứt bây giờ vẫn còn kịp.
Chỉ khi hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ với Lục Vân Cảnh thì anh ấy mới không bị ảnh hưởng.
Suy nghĩ một lúc lâu, Trình Vũ mới cố lấy dũng khí, giả bộ thờ ơ nói với anh: “Chuyện đó.. Anh Lục.. Em có chuyện muốn bàn với anh một chút.”
Động tác anh uống sữa tươi dừng lại, ánh mắt tĩnh mịch mà bình tĩnh rơi vàotrên người cô, anh khẽ mở môi mỏng, tiếng nói trầm thấp giống như không đếm xỉa tới thản nhiên tuôn ra, “Cái gì?”
Trình Vũ điều chỉnh lại nhịp thở của mình trước khi nói, “Em biết mục đích của việc em và anh Lục kết hôn khi đó. Bây giờ mục đích đã đạt được, đã đến lúc chúng ta kết thúc tất cả chuyện này rồi.”
Dù cho cô cố gắng khống chế đến đâu thì trong giọng nói chuyện của cô vẫn lộ ra sự căng thẳng.
Anh nhìn vào ánh mắt của cô tựa hồ ngưng trọng một ít, “Em muốn nói cái gì?”
Cũng không biết có phải hay không ảo giác của Trình Vũ, cô cảm thấy lời nói của anh mơ hồ có chút lạnh lùng và nguy hiểm
Tim Trình Vũ nhảy mạnh một cái, nói thật, khí tràng của người này thật sự quá mạnh mẽ, dù cô sống nhiều năm như vậy nhưng khi đối mặt với anh, loại cảm giác áp bách của người đứng đầu này lại để cho cô cảm thấy sợ hãi.
“Em..” ô trầm ngâm một lúc mới lấy hết can đảm nói tiếp: “Em muốn nói là hôn nhân dù sao cũng là chuyện lâu dài, bây giờ mục đích của anh Lục đã đạt được, vậy tại sao chúng ta không kết thúc cuộc hôn nhân này? Anh Lục sẽ gặp được người con gái mình thích trong tương lai, chỉ khi ở bên người mình yêu thì cuộc hôn nhân mới được coi là hạnh phúc“.
Trình Vũ một hơi nói xong những lời này bèn vụng trộm nghiêng mắt nhìn sắc mặt của Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh hơi nheo mắt lại, cô không nhìn thấy thần sắc trong mắt của anh, nhưng sắc mặt của anh vẫn trước sau như một âm trầm.
Anh chậm rãi dùng khăn lau miệng, dường như không để tâm đến lời nói của cô, lau xong anh buông khăn ăn ra, anh mới hời hợt nói một câu: “Tôi không nghĩ tới cô Trình là qua sông rút ván.”
“...”
Trình Vũ sững sờ một lúc mới hiểu được ý tứ trong lời nói này của anh. Lời nói của Lục Vân Cảnh nói được cũng không phải không có đạo lý. Trước kia, người ta vừa mới giúp cô xử lý những chuyện do ba nuôi để lại, chỉ chớp mắt cô lại đá văng anh, quả thật giông như cô qua sông đoạn cầu.
Trình Vũ rất là áy náy, cúi đầu sau nửa ngày mới nói: “Thật xin lỗi.”
Lục Vân Cảnh không nói gì, anh đứng dậy đi về phía cửa, chị Bảy thấy thế, vội vàng cầm áo khoác âu phục phủ thêm cho anh, khi âu phục mặc ở trên người anh càng khiến anh lộ ra dáng người cao ngất.
Chị Bảy giúp anh sửa sang cổ áo, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét nhẹ trên người cô, hỏi cô: “Em có muốn ly hôn không?”
Giọng điệu của anh rất nhạt, đơn giản nhạt giống như anh chỉ đang cùng cô nói chuyện phiếm, nhưng khi cô nghe được lời này trong tai lại khiến cho cô giật mình, không biết như thế nào vô ý thức cô lại cảm thấy sợ hãi, suy nghĩ một lát mới gật đầu: “Vâng.”
Anh nghiêng đầu đi, vẫn là giọng điệu bình thường đó, “Ly hôn..” Đột nhiên theo chóp mũi của anh phát ra một tiếng cười khẽ lại khiến cho người sởn hết cả gai ốc, anh nói năng có khí phách quăng ra một câu, “Không có khả năng!”
“...”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tại sao lại có người nghĩ rằng kiếp trước chính nam chính giết nữ chính? Nhân vật nam chính biểu thị cái nồi này quá nặng anh vác không nổi nó..