Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 99: Chương 99: Chém giết Từ Phúc




Đế Thích Thiên cầm Long nguyên trên tay, ánh mắt kích động mở miệng nói: “ Có cái này Long nguyên, bản tọa liền sẽ bất lão, bất tử, trùng kích Thần Ma cảnh, rồi đây cả thiên hạ này đều thuộc về lão phu, ha ha ha...”

Nhìn thấy Đế Thích Thiên cầm trong tay Long nguyên, đám người Bộ Kinh Vân, Phá Quân trên vẻ mặt đều tỏ ra không cam lòng, nguyên khí của bọn họ đã tổn thương nặng nề, thực lực Hỏa Thần cảnh không thể phát huy ra được.

“ Đại ca, làm sao bây giờ, đại ca?” Đoạn Lãng chật vật ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía Hắc Phong hỏi dò, hắn biết Hắc Phong thế nào cũng sẽ có giải pháp, sống chung với nhau hai mươi năm nay hắn đã tin tưởng một cách mù quáng Hắc Phong không có gì là làm không được.

Hắc Phong nhìn Đoạn Lãng khẽ gật đầu, ra hiệu đừng quá lo lắng, hắn đã có cách.

“ Nghịch Đạo Châu, ngay lập tức sử dụng Nghịch Đạo Thần Thông chiếm đoạt tất cả của người đang đứng đó cho ta, nhanh mau” Hắc Phong ngay tức khắc truyền âm cho Nghịch Đạo Châu.

“ Tuân lệnh chủ nhân, Nghịch Đạo Thần, mở” tiểu Nghịch Đạo nhanh nhảu cất tiếng nói.

Một bàn tay khổng lồ màu xanh đầy móng vuốt nhọn hoắc tức khắc từ đỉnh đầu Hắc Phong nhanh như tia chớp chụp lên người Đế Thích Thiên, rồi quay trở về.

“ Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại?... ah... ah... không thể nào?... arhhhh”

Chỉ trong một tích tắc, cả thân thể của Đế Thích Thiên ngay lập tức già nua lại, da dẻ hồng hào chuyển sang nhăn nheo tái nhợt, mái tóc màu đen chuyển thành màu trắng, bắp thịt teo rút, xương khớp lỏng lẻo sắp gãy, sống lưng cụp xuống. Nhìn Đế Thích Thiên lúc này giống hệt như một lão già đã ngoài trăm tuổi, sắp gần đất xa trời.

“ Long nguyên... long nguyên của ta đâu?... ai lấy Long nguyên của ta?... ha ha ha” khi Đế Thích Thiên nhìn lại bàn tay nhăn nheo chỉ còn xương với da thì phát hiện Long Nguyên đã không cánh mà bay, Đế Thích Thiên gặp phải hai cú sốc lớn, đã không chịu nổi nữa gần như phát ra điên dại.

Mọi người quan sát một màn này cảm thấy vô cùng kinh hãi, Đế Thích Thiên khí thế như mặt trời ban trưa bỗng nhiên bị biến cố như vậy, ban đầu mọi người nghĩ lão đang diễn trò nhưng rồi lại cảm thấy không thỏa đáng, mọi người ánh mắt chuyển sang nhìn nhau như đang tìm hiểu chuyện gì xảy ra.

“ Chúc mừng chủ nhân thu được tinh huyết Linh thú Phượng Hoàng”

“ Chúc mừng chủ nhân thu được 200 viên chân nguyên châu”

“ Chúc mừng chủ nhân thu được Chân Nguyên Linh thú Thanh Long”

“ Chúc mừng chủ nhân thu được cảm ngộ Thất vô tuyệt cảnh bí tịch Thánh Tâm Quyết”

“ Chúc mừng chủ nhân thu được cảm ngộ siêu phàm nhập thánh bí tịch Ngũ Lôi Hóa Thủ”

“ Chúc mừng chủ nhân thu được cảm ngộ...”

...

“ Chủ nhân có phải chăng muốn sử dụng tất cả?”

Thanh âm của Nghịch Đạo Châu liên tục vang lên trong đầu Hắc Phong, nghe qua Nghịch Đạo Châu liệt kê một lượt, Hắc Phong cũng không giấu nổi vẻ vui mừng trên gương mặt. Ngoài cảm ngộ Thánh Tâm Quyết và Ngũ Lôi Hóa Thủ mà Hắc Phong đã biết, hắn còn thu được hàng trăm cảm ngộ các loại bí tịch võ công mà Từ Phúc đã tích lũy trong hàng ngàn năm qua.

“ Sử dụng ngay tinh huyết Phượng hoàng, 200 viên chân nguyên châu và cảm ngộ của bí tịch Thánh Tâm Quyết” Hắc Phong nhanh chóng đưa ra quyết định.

“ Tuân lệnh chủ nhân”

“ Ùng... ùng... ùng...”

Thân thể của Hắc Phong ngay lập tức có biến hóa long trời lở đất, một vầng sáng màu vàng chói lọi bao phủ lấy thân thể hắn, quang mang trùng kích lên tận trời xanh. Chỉ trong phút chốc, thân thể của Hắc Phong đã thu được khả năng bất tử từ tinh huyết của Phượng Hoàng, 2000 năm công lực và cảm ngộ Thánh Tâm Quyết mà Từ Phúc tích lũy cũng đã là của hắn. Mà đặc biệt nhất là tu vi của hắn ngay lập tức đề thăng đến Thần Ma Cảnh Sơ Kỳ, chính thức bước vào cảnh giới tối cường Thất Vô Tuyệt Cảnh của thế giới này.

Mà theo như Hắc Phong cảm nhận, Thần Ma cảnh cũng tương đương với Địa Tiên cảnh giới trong Hồng Hoang thế giới, đây là cảnh giới có thể nói là thấp nhất ở Hồng Hoang thời kì đầu, sinh vật khi có được linh trí thì đã có cảnh giới này. Phía trên Địa Tiên cảnh còn có rất nhiều cảnh giới, như là, Thiên Tiên, Chân Tiên, Huyền Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Chuẩn Thánh, Thánh Nhân hay còn gọi là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.

“ Ha ha ha... Đế Thích Thiên... hay ta phải gọi là Từ Phúc mới đúng, chịu chết đi thôi” Hắc Phong cười lên ha hả, phất tay một cái về phía Đế Thích Thiên.

“ Ngươi chính là kẻ...” Từ Phúc tóc tai bù xù, ánh mắt trừng trừng nhìn Hắc Phong, lão chưa nói hết câu thì đã bị một đạo kiếm khí chém ngang cổ.

Cái đầu của Từ Phúc rơi xuống đất, thân thể không đầu của gã ngã sang một bên. Cuộc sống bất tử hơn 2000 ngàn năm của Từ Phúc đã kết thúc.

Nhìn thấy Từ Phúc bị Hắc Phong giết chết, đám người Phá Quân, Bộ Kinh Vân vẻ mặt vô cùng kinh hãi, không tưởng tượng nổi tình cảnh này lại có thể diễn ra.

“ Đại ca... đại ca thật sự giết chết Đế Thích Thiên... thật tốt quá... ha ha ha... lão tặc dám tính kế anh em ta, đáng chết” Đoạn Lãng lồm cồm đi đến kiểm tra thi thể của Từ Phúc, phát hiện hắn thật sự đã chết thì vui mừng cười lớn, tiện tay bồi thêm cho thi thể Từ Phúc vài nhát Hỏa Lân Kiếm.

Vào lúc này, Phá Quân, Thần Tướng, Hoàng Ảnh, anh em Hoài Không, Hoài Diệt và đám đệ tử Thiên Môn vẫn còn đang ngẩn người tại chỗ, thì Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong, Kiếm Thần ánh mắt trao đổi, sau đó ba người lập tức phi thân bỏ chạy.

“ Đại ca, có cần truy sát ba tên này?” Đoạn Lãng thấy ba người bọn Bộ Kinh Vân bỏ chạy thì tức giận hướng Hắc Phong nói.

“ Cho bọn chúng sống thêm vài hôm cũng được” Hắc Phong không thèm quan tâm đến ba người Bộ Kinh Vân, nhàn nhạt nói, thật sự ra hắn đang muốn lợi dụng ba người này để cho Tiếu Tam Tiếu hiện thân, khi lão bất tử này xuất hiện, hắn sẽ lập tức ra tay cướp lấy Tinh Huyết Long Quy mà lão đang nắm giữ.

“ Các ngươi hãy xem đây” Hắc Phong hướng đám người mỉm cười rồi thông thả đưa ra bàn tay đánh ra một đạo kiếm khí về hướng một đỉnh núi gần đó.

“ Ầm... ầm...”

Chỉ thấy lóe lên một cái, đỉnh núi chu vi mấy ngàn trượng trực tiếp bị Hắc Phong kiếm khí chém rơi xuống, ngay tại miệng vết chém không gian bị rách toạc một mảng cực lớn, thấy rõ bên trong không gian phong bạo cuộn trào, vết rách không gian nhanh chóng khép lại rồi từ từ biến mất không thấy, uy lực một kích này thật không thể tưởng tượng, phải biết rằng đây chỉ là do Hắc Phong hời hợt đánh ra mà thôi.

Hắc Phong nhìn qua bộ dạng kinh hãi đến ngẩn ngơ của bọn người Phá Quân thì mỉm cười, nhàn nhạt nói: “ Đế Thích Thiên đã bị Bản tọa giết chết, từ nay Thiên Môn sẽ là của Bản tọa, các ngươi có hai lựa chọn, một là đầu nhập làm thuộc hạ dưới trướng của bản tọa, hai là giống như ngọn núi đó, chọn lựa đi”

“ Chúng thuộc hạ nguyện đầu nhập dưới trướng ngài, Hắc Phong Môn Chủ, nguyện trung thành cẩn cẩn, đến chết mới thôi” nghe Hắc Phong nói vừa dứt câu, hàng trăm tên thuộc hạ Thiên Môn đã lập tức quỳ xuống nguyện ý trung thành với hắn.

Hai người Phá Quân và Thần Tướng vốn là thuộc hạ của Thiên Môn, nay Đế Thích Thiên đã chết thì cũng không ngại đầu nhập dưới trướng Hắc Phong để tìm cơ may quật khởi về sau, tức thì tiến đến trước mặt Hắc Phong quỳ xuống nói.

“ Phá Quân nguyện quy phục Hắc Phong Môn chủ Thiên Môn”

“ Thần Tướng đồng ý quy thuận dưới trướng Môn chủ Hắc Phong đại nhân”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.