Vô Cực Chưởng Khống Giả

Chương 118: Chương 118: Đế kiếm phản phệ




Võ Tạng Sâm thấy Mộ Ứng Hùng cản đường thì tức giận hô lớn: “ Ông còn muốn gì nữa?”

“ Lão phu nhiều năm ẩn cư, nay tái xuất giang hồ, cảm thấy có chút ngứa nghề, tất cả phải tiếp một chiêu của ta rồi muốn đi đâu thì đi” Mộ Ứng Hùng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.

“ Thật là hiếp người quá đáng, chúng thuộc hạ, hãy đồng loạt xông lên tiếp một chiêu của lão thất phu này” Võ Tạng Sâm rút ra đại đao, chỉ thẳng Mộ Ứng Hùng hô lớn.

“ Giết”

Tướng quân nhất hô, hàng trăm võ sĩ Đông Doanh tay cầm binh khí ồ ạt chém tới Mộ Ứng Hùng.

Mộ Ứng Hùng ngón chỏ và ngón giữa thành kiếm quyết, một kiếm hời hợt vẩy ra.

Chỉ trong một tich tắc, hàng trăm tên cao thủ Đông Doanh đồng thời bị trúng kiếm, máu văng đầy đất, tiếng la thảm vang lên không ngớt. Một kiếm này đã nhanh đến trình độ mắt thường không nhìn thấy được, chỉ một kiếm hàng trăm cao thủ Đông Doanh đã mất mạng.

Võ Tạng Sâm đứng phía sau, bị kình lực một kiếm này chấn văng ra sau, thổ huyết tại chỗ.

“ Võ Tạng Sâm, một chiêu đã hết, ta chừa cho ngươi một mạng, cút đi” Mộ Ứng Hùng phất tay nói.

Võ Tạng Sâm đã bị một kiếm đáng sợ làm cho hồn phi phách tán, lồm cồm bò dậy cùng với một vài thuộc hạ may mắn sống sót vội vã ly khai.

“ Tử Lộ, con thấy một chiêu vừa rồi chứ?” Mộ Ứng Hùng nhìn về hướng Tử Lộ đang đứng ôn tồn nói.

“ Dạ, thưa sư phụ, con chỉ thấy được loáng thoáng đó là một chiêu Anh Hùng Vô Minh” Tử Lộ nhanh chóng tiến tới trước mặt Mộ Ứng Hùng quỳ xuống nói.

“ Ừm, không tệ, nhưng con cần phải luyện tập nhiều hơn nữa” Mộ Ứng Hùng vuốt râu nói.

“ Dạ, thưa sư phụ” Tử Lộ cung kính nói.

Nhan Hội thấy một màn này thì giận dữ quát lớn: “Tử Lộ, ngươi là tên phản bội, ngươi dám dối gạt chủ nhân, ta phải giết ngươi”

Nhan Hội nhào tới, một quyền đánh tới trước mặt Tử Lộ, nhưng Tử Lộ không xuất thủ, chỉ đứng yên chờ một quyền này.

“ Tại sao ngươi không tránh” Nhan Hội hét lớn.

“ Nhan Hội, ta có lỗi với Thánh Vương sư phụ, huynh hãy đấm ta một quyền để ta cảm thấy dễ chịu” Tử Lộ mở miệng nói.

“Ngươi là tên hỗn đản, ta với ngươi là bằng hữu nhiều năm, ta thật sự không thể xuống tay với ngươi” Nhan Hội hét lớn nói.

“ Đồ vô dụng, ngươi đã không làm được thì để ta thanh lý môn hộ”

Bỗng một thanh âm từ xa vang lên, một thân ảnh phi thân bay đến, đó chính là Thánh Vương.

“ Tử Lộ, ta đối với ngươi vô cùng tin tưởng, không ngờ ngươi lại là người của lão thất phu đó, đây quả thật là nỗi nhục nhã lớn nhất đời Thánh Vương ta” Thánh Vương ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn trừng trừng Tử Lộ.

Tử Lộ không trả lời, vẻ mặt đầy phức tạp, lặng yên đứng đó nhìn Thánh Vương và Mộ Ứng Hùng.

“ Thánh Vương, ngươi hẳn ngạc nhiên lão phu vẫn không hề hấn gì chứ... ta thật không ngờ lại bị đồ nhi đắc ý nhất của mình ám toán, hôm nay Mộ Ứng Hùng ta sẽ thanh lý môn hộ” Mộ Ứng Hùng thản nhiên nói, ông ta đã không còn để Thánh Vương vào mắt.

“ Ha ha ha... ta thật sự đã đánh giá thấp ông, nhưng đừng vội lên mặt, ta đã nhận được truyền thừa của tiên tổ Đông Phương Thương Long, tinh túy của Thương Long Đế Kiếm. Ngày hôm nay, Thánh Vương ta sẽ đem Mộ Ứng Hùng ông thử kiếm” Thánh Vương cuồng ngạo cười nói.

Mộ Ứng Hùng ánh mắt như kiếm, áo bào phất phơ trong gió, ôn tồn nói: “Sự ngông cuồng của ngươi đã làm cho cuộc chiến hôm nay không còn trầm lặng nữa”

Thánh Vương hét lớn, thân hình phóng lên cao, một đạo khí đế long bá tuyệt hiển hiện, Đại Đồng chỉ thẳng tới trước, chiêu mạnh nhất của Thương Long Đế Kiếm xuất thế.

Chiêu kiếm này Thánh Vương đã học được khi phá Long Huyệt, một kiếm này tinh túy đủ để tung hoành thiên hạ, bác đại tinh thâm nhất của Đông Phương Thương Long. Với căn cơ võ học thượng thừa của mình, Thánh Vương đã nhanh chóng học được.

“ Nhất Kiếm Thành Danh”

Mộ Ứng Hùng ngón trỏ và ngón giữa thánh kiếm quyết, thông thả đánh ra một chiêu của Vô Danh từng đánh bại ông ta năm xưa.

Phút chốc, lưỡi kiếm của Thánh Vương như bị giữ chặt lại. Thánh Vương cuồng nộ, vận khí rút mạnh kiếm về.

“ Đồ nhi, ngươi phạm lời tổ huấn, đã thấy hậu quả rồi chứ,... đi đi, làm những gì ngươi còn luyến tiếc đi” Mộ Ứng Hùng thở dài nói đầy thâm ý.

Thánh Vương lúc này nét mặt đã sa sầm xuống, lòng ngực của hắn lúc này đau đớn cùng cực như vạn kiếm xuyên tim.

“ A”

Thánh Vương hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, máu văng ra như kiếm bắn mạnh vào thân cây gần đó, thân cây như bị vạn kiếm đâm xuyên, lập tức gãy đổ.

“ A... Đông Phương Thương Long, ông thật độc ác, lại tính kế cả con cháu của mình”

Thánh Vương ngước mặt lên trời gào thét, thì ra chiêu kiếm mà hắn học khi phá Long Huyệt chính là lá bùa đòi mạng của hắn, khi hắn vận lên mười thành công lực để đánh Mộ Ứng Hùng, kiếm khí Đông Phương Thương Long đã quay lại hủy hoại thân thể hắn, lúc này ngũ tạng lục phủ của hắn đã bị đâm xuyên hàng vạn lỗ, hắn đã cách cái chết không còn xa.

“ Chủ nhân, ngài không việc gì chứ?” Nhan Hội thấy tình cảnh của Thánh Vương thì kinh hãi tiến lại gần nói.

“ Ta đã không cứu được nữa... bây giờ, ta phải đi gặp một người... con ta... Xích Nghê” Thánh Vương gắng gượng đứng dậy.

“ Chủ nhân, để thuộc hạ dìu người đi” Nhan Hội cuống quýt đỡ lấy Thánh Vương, cả hai người hướng về cánh rừng đi đến.

Kiếm Thánh nhìn bóng lưng hai người Thánh Vương khuất dần thì âm thầm cảm khái: “Thánh Vương suốt đời kiêu hùng, không ngờ lại có kết cục như vậy”

“ Thánh Vương hắn tự làm tự chịu, không thể trách ai, tiểu hữu không cần phải thở dài” Mộ Ứng Hùng thản nhiên nói.

Kiếm Thánh thấy thái độ của Mộ Ứng Hùng thì cũng không ngạc nhiên, nhưng cũng không tiện nói thêm điều gì.

“ Kiếm Thánh tiểu hữu, ngươi hiện tại đã đến đỉnh của kiếm đạo, Mộ Ứng Hùng ta muốn được lãnh giáo một lần, không biết ngươi có chấp nhận hay không?” Mộ Ứng Hùng thân hình sừng sững, ánh mắt bén như kiếm nhìn Kiếm Thánh ôn tồn nói.

“ Được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.