Nhưng vào lúc này Achilles đã nhảy tới trước mặt đám người Lý Thế Dân, tay kiếm tay thương đưa qua đã có mấy chục người bên cạnh Lý Thế Dân thiệt mạng.
“ Tên tướng khủng bố này là ai?” Hầu Quân Tập cảm thán nói nhưng vẫn không chậm chân bỏ chạy cùng Lý Thế Dân.
“ Vút”
“ Ah”
Hầu Quân Tập la lớn một tiếng, giữa ngực của hắn đã bị một thanh giáo nhọn đâm xuyên từ sau lưng, hắn thở hắt một hơi sau đó ngã xuống lưng ngựa.
“ Hầu tướng quân” Lý Thế Dân thấy cảnh này thì buồn bã vô cùng như càng vung rôi cho ngựa chạy nhanh hơn.
“ Hí... hí...”
Con ngựa Lý Thế Dân cưỡi bỗng nhiên ngã quỵ xuống đất làm cho Lý Thế Dân bị té theo, khi hắn lồm cồm ngồi dậy thì đã thấy Jack cưỡi ngựa tiến đến trước mặt.
“ Lý Nguyên Cát”
Lý Thế Dân trừng mắt nhìn Jack hét lớn nhưng Jack hoàn toàn không để ý, tay phải cầm súng đưa ra.
“ Đùng... đùng... đùng... đùng... đùng... đùng... đùng... đùng”
“ Keng... keng... keng... keng... keng... keng”
“Ah”
Ở khoảng cách mười mấy mét, Lý Thế Dân hoàn toàn không thể tránh khỏi tám viên đạn từ nòng súng của Jack, tuy áo giáp sắt trên người Lý Thế Dân đã cản phá sáu viên đạn, nhưng hai viên đã ghim trúng đầu của hắn, Lý Thế Dân chỉ kịp la lớn một tiếng sau đó ngã xuống đất, chết ngay lập tức.
“ Đùng... đùng... đùng”
Jack vẫn còn chưa tin tưởng Lý Thế Dân đã chết, giục ngựa chạy đến bắn bồi thêm ba phát vào đầu của Lý Thế Dân, đến lúc này hắn mới tin tưởng Lý Thế Dân đã chết thực sự.
“ Tần Vương Lý Thế Dân đã chết, người đầu hàng không giết, quỳ xuống!” Tiết Vạn Triệt thấy Lý Thế Dân đã bị Tề Vương giết thì vui mừng vô cùng, hét lớn nói.
Đám cấm vệ quân của Lý Thế Dân nghe vậy thì không còn tâm trạng để chiến đấu, lần lượt ném bỏ vũ khí, quỳ xuống dưới đất để giữ mạng sống.
Hoàng cung binh biến rốt cục kết thúc, Tần Vương Lý Thế Dân bị giết chết, đám thuộc hạ của hắn người bị giết kẻ bị bắt giữ. Huyền Vũ Môn chi biến, người thắng lợi sau cùng chính là Tề Vương Lý Nguyên Cát.
Tần Vương phủ.
Vào lúc này, bên ngoài Tần Vương phủ, cấm vệ quân đã bao vây kín mít, không người nào có thể thoát ra được.
“ Thừa Càn, Lệ Chất, hai con có muốn gặp mặt phụ thân không?” một người phụ nữ nhan sắc mỹ miều, triều mến ôm lấy hai đứa bé một trai một gái, đứa bé trai tên là Thừa Càn khoảng bảy tám tuổi, đứa bé gái gọi Lệ Chất, chỉ mới chừng bốn năm tuổi.
“ Mẫu thân, phụ thân đâu rồi? Con muốn gặp phụ thân” Lý Thừa Càn ngây thơ nhìn người phụ nữ nói.
“ Phụ thân đã hứa chơi với Lệ Chất mà, không lẽ phụ thân không cần Lệ Chất nữa?” Lý Lệ Chất chu chu cái miệng nhỏ.
Người phụ nữ nghe hai đứa bé nói vậy thì nước mắt chảy dài trên gương mặt, nàng bưng lấy một chén nước đưa tới trước mặt nói: “Nếu hai con muốn gặp mặt phụ thân thì uống lấy chén nước này, uống xong rồi cả gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ với nhau”
“ Mẫu thân đừng khóc, để con uống” Lý Thừa Càn nghe vậy thì bưng lấy chén nước uống xuống.
“ Hoàng huynh, em cũng uống nữa” Lý Lệ Chất cũng bắt chước huynh trưởng, ôm cái chén uống mấy ngụm nhỏ.
“ Hai đứa con số khổ của mẹ, mẹ hy vọng kiếp sau các con không phải sinh trong gia đình đế vương” người phụ nữ ôm lấy hai đứa bé vào lòng thật chặt, gương mặt nàng đã nước mắt giàn giụa.
“ Ah, mẫu thân, con đau bụng quá, ah” Lý Thừa Càn ôm bụng khóc rống.
“ Con cũng đau quá, mẫu thân, con đau quá ah, phụ thân ơi, phụ thân...” Lý Lệ Chất yếu ớt nói.
“ Ah, các con của ta, ah, ah,...” người phụ nữ trên miệng trào bọt, ôm lấy hai đứa con khóc rống.
“ Mở cửa, mở cửa mau” đám cấm vệ quân quát tháo ầm ĩ, đâu đó đã có tiếng đạp cửa.
Cánh cửa bị đạp tung ra, một đám người xông vào trong.
“ Bẩm đại nhân, Trưởng Tôn Vô Cấu cùng với Lý Thừa Càn, Lý Lệ Chất đã uống thuốc độc tự tử, qua kiểm tra nhận thấy Trưởng Tôn Vô Cấu và Lý Thừa Càn đã chết, còn Lý Lệ Chất vẫn còn thoi thóp” tên cấm vệ quân thông báo với Tiết Vạn Triệt.
“ Mang Lý Lệ Chất đến Thái Y Viện, tất cả đàn ông, con trai trong phủ Tần Vương đều giết hết, còn lại đàn bà con gái đưa vào thiên lao giam cầm” Tiết Vạn Triệt gương mặt băng lãnh, phất tay nói.
“ Tuân lệnh đại nhân”
Phủ Tần Vương mấy giờ sau đó đã xảy ra một tràn gió tanh mưa máu, bốn người con trai khác của Lý Thế Dân lần lượt bị giết, ngay cả phi tần đang mang thai cũng bị cấm vệ quân thẳng tay tàn sát.
Thái Cực Cung, Trường An Thành.
Jack cùng với Achilles và Phùng Dực, Phùng Lập bước từng bước đi vào Thái Cực Cung, theo sau là hàng ngàn cấm vệ quân, trên chiến bào người nào cũng còn đỏ thẫm máu tươi.
Trước cửa Thái Cực Cung lúc này đứng đầy quan lại, trên người mặc quan phục quý phái nhưng vẻ mặt người nào cũng âm trầm đầy tử khí.
“ Tham kiến Tề Vương điện hạ” đám quan lại thấy Jack đi đến thì vội cúi người cung kính chào hỏi.
“ Chào các vị, Đại Đường lập quốc đến nay chưa được mười năm mà nay lại xảy ra biến cố thế này, nồi da nấu thịt, làm cho ta thật quá đau lòng. Các vị cũng có cảm thấy như vậy hay là không?” Jack cảm thán nói.
“ Tề Vương nói phải, đám chúng thần cảm thấy vô cung hổ thẹn” đám quan lại cúi đầu nói.
“ Ta biết các vị là bị Tần Vương ép buộc nhưng cũng có những người là đồng đảng của hắn, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Trình giảo Kim, Cao Sĩ Liêm ta nói có sai không?” Jack cười nói.
“ Tội thần xin điện hạ giáng tội” bốn người hốt hoảng vội quỳ sụp dưới đất.
“ Giải bốn người này vào thiên lao, chờ luận tội sau” Jack vẻ mặt băng lãnh nói.
“ Thần biết tội chết khó thoát nhưng cầu xin Điện hạ tha cho người thân của thần” Phòng Huyền Linh bị lôi đi nhưng vẫn cố gắng nói vọng lại.
Đám quan lại không người nào dám nhìn thẳng vào Jack lúc này, sợ hắn tức giận sẽ giáng tội lên thân mình. Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân đều đã chết, ngai vàng Đại Đường đã chính thức là của Lý Nguyên Cát. Bọn họ nhìn thấy Lý Nguyên Cát lúc này cũng giống như là đứng trước mặt Hoàng đế.