“Câm miệng!! Ngươi không tự mình trải qua, thì ngươi làm sao hiểu được cảm giác của ta. Cha mẹ ta, anh chị em ta, người thân của ta đều chết dưới tay Phương gia, mối thù đó, ngươi sao hiểu được“.
“Hi sinh một đứa con gái thì sao? miễn là diệt được Phương gia, bất kì cái gì ta cũng đánh đổi” Âu Dương Chấn hai mắt oán độc nhìn Lục Đạo. Nói ra những lời, để Phương lão cùng Nguyễn Mị Nhi sắc mặt tái xanh, dùng một loại như nhìn quái vật nhìn Âu Dương Chấn
Người đàn ông này... hắn điên rồi...
-Phanh
Một tiếng trầm đục vang lên, thân hình Âu Dương Chấn như diều đứt dây ba ra xa. Lục Đạo dưới lửa giận xuất thủ cực kì tàn nhẫn, không chỉ sử xuất toàn bộ khí lực, mà còn dùng toàn bộ tula đạo bao phủ đôi chân. Một cước này, trực tiếp đã gãy mấy cái xương sườn của Âu Dương Chấn
“ Tự mình trải qua!? … phi… những gì ta trải qua, so với ngươi còn tàn khốc hơn nhiều” Lục Đạo thì thào, từng cỗ dày đặc khủng bố sát khí xuất hiện, ngưng tụ thành thực thể.
Cả thân thể hắn, bao trùm trong tử sắc hào quang tỏa ra băng hàn khí tức để người xung quanh lạnh run.
Đồng tử đỏ rượi nơi mắt phải, từ từ xuất hiện những hình điêu khắc
Lục Đạo phát điên? Đúng vậy. Câu nói vừa rồi của Âu Dương Chấn, để hắn nhớ lại quá khứ đau thương đấy. Những kí ức đó, là những gì hắn trải qua... cũng là… tội lỗi mà hắn phải gánh chịu
Âu Dương Chấn nói Lục Đạo chưa trải qua, không hiểu cảm giác của hắn? đây chính là sỉ nhục, sỉ nhục những gì hắn đang gánh chịu. Lục Đạo không phát điên sao được
“ Ngươi nói thế nào cũng được, nhưng đừng đem quá khứ của ta ra làm xúc phạm.…”
Thần sắc hắn vô tình tới cực điểm, tựa như một cỗ máy không có tình cảm hắn. Hai mắt hắn băng lãnh, tựa như viễn cổ ma thần, kéo lấy địa ngục phía sau
Nhất thời, Âu Dương Chấn có cảm giác như ở Cửu U Địa Ngục bên trong cảm giác, khủng bố sát khí, để hắn toàn thân run rẩy, căn bản là chống lại.
“ Thật đáng sợ sát khí” Phương lão toàn thân run rẩy nhìn Lục Đạo, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Ông dù cho giết qua người, nhưng căn bản so sánh được với Lục Đạo. Đến cùng, chàng trai trẻ này, đã giết bao nhiêu người
Nguyễn Mị Nhi sắc mặt trắng bệch. Một đôi mị hoặc con mắt nhìn Lục Đạo mang theo một chút rung động, nhiều hơn là sợ hãi.
Đây là lần thứ hai thấy được dáng vẻ này của Lục Đạo. Lần thứ nhất, chính là khi Lục Đạo muốn giết Nguyễn Hùng. Mỗi lần chứng kiến, dù nàng thân là Hư Không Hình Cảnh, tố chất tâm lý cực kì cao, nhưng cũng không nhịn được kinh hồn táng đảm
Chỉ là, khủng bố sát khí đến nhanh, biến mất cũng nhanh. Đợi khi mọi người tỉnh táo lại, thì Lục Đạo đã trở lại bình thường. Thậm chí cả ba người đều còn cho rằng mình
Nhưng nhìn đến thần sắc băng lãnh của Lục Đạo, ba người đều hiểu, tất cả vừa rồi đều là thật
“ Suýt chút nữa thì…” Lục Đạo thì thào, trong lòng một phen khổ sáp. Hai lần… hai lần ah… Đã hai lần hắn tý nữa thì vi phạm lời thề năm đó. Hơn nữa lần này, nếu không phải ngay vừa nãy mình tỉnh lại một tia thần trí, thật giải phóng thứ đó ra
Bất quá, Lục Đạo cũng hiểu. Âu Dương Chấn sỉ nhục quá khứ của hắn, sỉ nhục những gì hắn đang gánh chịu. Những lời đó, để hắn bùng nổ
Quay đầu nhìn hai người Phương lão, nhìn bọn họ thần sắc sợ sệt, Lục Đạo có chút áy náy cười nói
“ Phương lão, chị Mị Nhi, Xin lỗi, dọa sợ hai người rồi”
“ Chị không có việc gì. Lục Đạo, lần sau em đừng như vậy được không. Thật đáng sợ đó” Nguyễn Mị Nhi ánh mắt đáng thương nhìn Lục Đạo, ngữ khí ẩn ẩn cầu xin
Nàng cũng không có bắt Lục Đạo. Thứ nhất, hắn giờ đã là đặc cảnh Hư Không Hình Cảnh. Thứ hai là nàng cũng không chứng cứ nói rằng Lục Đạo là một đại ma đầu. Mà quan trọng hơn, nàng đối với Lục Đạo có hảo cảm
“ Tình trạng đó của em, cũng không phải em có thể không chế. Mỗi lần tức giận đến cực điểm, đều sẽ như vậy” Lục Đạo cười khổ, thành thật nói
Nghe vậy, Nguyễn Mị Nhi không nói gì. Bỗng, nàng chạy đến trước mặt Lục Đạo, dùng cánh tay ngọc vây quanh tay hắn, ép cánh tay hắn vào ngọn núi đôi sung mãn của mình, yêu kiều cười
“ Nếu vậy thì đừng tức giận ah… Hì.. hì… thế nào, thoải mái chứ” Vừa nói, còn dùng một bên ngực ma sát tay hắn, một đôi mị nhãn đầy khiêu gợi nhìn Lục Đạo
Nàng cũng không biết mình đây là làm sao chủ động vậy, có lẽ là không muốn thấy tình trạng đó của Lục Đạo, cũng có lẽ là có lý do khác
Dù là cách hai tầng vải nhưng vẫn không ngăn cản Lục Đạo cảm nhận được xúc cảm mềm mại. Liền, trong lòng lửa giận biến mất không còn, thay vào đó là một cỗ tà hỏa bành trướng
“ Rất thoải mái ah. Chị Mị Nhi, kết thúc công việc, chị cứ ôm em thế này, nhưng mà cởi bỏ hai lớp quần áo được không?” Lục Đạo sắc mị mị nhìn Nguyễn Mị Nhi, cười xấu xa
“ Hừ… em nghĩ hay lắm” Nguyễn Mị Nhi trắng mắt nhìn hắn. Sau nhìn sang Âu Dương Chấn nằm như chó chết trên sàn, nàng nhíu mày nói
“ Lục Đạo, giao Âu Dương Chấn cho chị nhé. Đảm bảo sẽ cho Phương gia một công đạo”
“ Lục Đạo, vị này là…” Lục Đạo chưa trả lời thì phương lão đã lên tiếng, thần sắc nghi ngờ nhìn Nguyễn Mị Nhi
Giao cho cô gái này… chẳng lẽ nàng là cảnh sát!?
“ Chị Mị Nhi là Hư không Hình Cảnh” Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp “ Phương lão, ý ngài thế nào?”
Biết Nguyễn Mị Nhi là Hư Không Hình Cảnh, Phương lão sắc mặt chấn kinh, sau đó chuyển sang cung kính cực kì
“ Thì ra là Hư Không Hình Cảnh đại nhân, thất kính… thất kính” Nói đến đây, Phương lão dùng thần sắc dữ tợn, hai mắt lấp lánh hàn mang “ Nhưng mong đại nhân thông cảm, vụ việc này, ta muốn tự tay mình báo thù”
“ Nhưng mà…” Nguyễn Mị Nhi còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị Lục Đạo ngăn lại. Đoạn hắn nói
“ Chị Mị Nhi, cứ theo lời Phương lão đi. Nếu mang Âu Dương Chấn ra pháp luật, cao nhất là bị tử hình mà thôi. Mà người như hắn, cái chết là sự khoan hồng với hắn” Lục Đạo ngữ khí âm trầm tới cực điểm
Tự tay giết chết con gái ruột, lừa dối vợ mình suốt 20 năm. Kẻ như vậy… Lục Đạo biểu thị… cái chết là quá nhẹ với hắn
Nguyễn Mị Nhi gật đầu, cũng không dây dưa. Nàng là Hư Không Hình Cảnh, nhưng cũng không cổ hủ. Nàng biết lời Lục Đao nói đều là thật. Muốn Âu Dương Chấn chịu hình phạt thích đáng nhất cho tội lỗi của mình, Hư Không Hình Cảnh không phải giải pháp tốt
“ Muốn giết ta… ha…ha...” Đúng lúc này, thanh âm điên dại của Âu Dương Chấn vang lên. Quay đầu nhìn sang, phát hiện Âu Dương Chấn đang dùng ánh mắt oán độc nhìn ba người
“ Hôm nay… dù có chết ta cũng muốn lôi các ngươi theo…. Cấm đoạn: Quỷ Phụ” Theo một tiếng gầm thét của Âu Dương Chấn. Phía bên kia quan tài, bảy hình nộm quỷ bỗng hóa thành từng sợi hắc khí bao trùm lấy thân thể Âu Dương Chấn
“ Không xong… Âu Dương Chấn đang lợi dụng lực lượng Nguyền Rủa để thăng cấp sức mạnh của mình” Lục Đạo thần sắc đại biến. Không chút nghĩ ngợi lấy ra Thiên Phạt, nhắm ngay về phía Âu Dương Chấn nổ súng
-Roẹt
Bạch sắc năng lượng đạn bắn về phía Âu Dương Chấn. Thế nhưng trong cảnh tưởng, Âu Dương Chấn bị thương không có. Chỉ thấy đoàn hắc khí ngưng tụ trước mặt, hoàn toàn chặn lại năng lượng đạn
“ Chết tiệt” Lục Đạo thầm mắng một tiếng, sắc mặt cực kì khó coi
Hắn không ngờ tới Âu Dương Chấn lại có một chiêu này. Hiện tại, đối phương có lực lượng Nguyền Rủa bao bọc, trừ khi Nguyên Linh Cảnh cường giả sử xuất Chiến Kỹ, nếu không thì vô pháp đả thương được Âu Dương Chấn
“ Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ: Phá Giải Lời Nguyền. Thu được 2000 IP, 99 Rp”
Thanh âm hệ thống vang lên trong đầu Lục Đạo, bất quá hắn không có tâm tư mở ra xem
“ Mọi người… ra ngoài đi” Lục Đạo hướng về phía Nguyễn Mị Nhi cùng Phương lão hô một tiếng.
Sau đó hắn chạy vội đến phía quan tài, thu hồi quan tài vào trong Ngự Long Giới. Trong quan tài này là thi thể của con gái Phương Tuyết Di. Hắn cũng không muốn thi thể cô bé bị phá hủy trong này
Sau đó, Phương lão ôm lấy Phương Tuyết Di cùng Lục Đạo rời khỏi thông đạo. Ngay khi vừa ra khỏi ra, thì một tiếng ầm vang nổ tung xuất hiện
Chỉ thấy từ dưới lòng đất, một đạo hắc khí bắn thẳng lên, phá hủy mái nhà xuất hiện trên không. Định thần nhìn lại, phát hiện đạo hắc khí đó chính là Âu Dương Chấn.
Chỉ có điều, gương mặt của Âu Dương Chấn đoàn hoàn toàn biến dạng, da mặt nứt nẻ như đất khô cằn, thần sắc cũng là không có chút cảm tình nào
“ Tên: Âu Dương Chấn ( Quỷ Phụ)
Đẳng cấp: Ngụy Nguyên Linh Cảnh ( 5p)”