Vô Cực Liên Minh

Chương 99: Chương 99: PHạm Hiếu: Mối Tình Ngoại Truyện




Lời từ biệt của Lục Đạo để cho thiếu nữ sửng sốt. Mắt thấy Lục Đạo thật rời đi, nàng vội vàng bắt lấy tay hắn

“ Có chuyện gì sao?” Lục Đạo đứng lại, ngờ vực hỏi

“ Không... không gì. Mình là Trần Khinh Nhu, mình chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn thôi. Phong Thần, cảm ơn cậu đã giúp mình, ” Tống Khi Nhu mặt đẹp đỏ bừng, một bộ xấu hổ, lại như thẹn thùng nói ra

“ Ha…ha, không cần cảm ơn. Đây là việc mà một người con trai nên làm ah” Lục Đạo cười lớn tiếng, một bộ không sao cả nói ra.

“ Phong Thần chỉ là danh hiệu mọi người đặt cho mình thôi, tên mình là Lục Đạo, cậu cứ gọi thằng tên mình đi. Còn chuyện vừa này, cậu cũng không cần để ý làm gì. Chúng ta đều là bạn học, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường ah

Được rồi, nếu không có chuyện gì thì mình cũng nên đi đây. Bye”

Ngay tại thời điểm hắn muốn xoay người rời đi, thì một tiếng một tiếng nghẹn ngào lọt vào tai Lục Đạo, để hắn toàn thân run lên

“ Chồnggg!!!!”

Theo bản năng, hắn quay đầu nhìn sang. Sau đó, hắn cảm nhận một cỗ thân thể mềm mại ngã vào ngực mình

“ anh trở về rồi”

Ở trong ngực Lục Đạo, Thúy Kiều ngẩng gương mặt đẹp lên nhìn hắn thì thào. Hai cánh tay ôm lấy Lục Đạo thật chặt, khí tức quen thuộc từ người đàn ông mình yêu để khóe mắt nàng không khỏi một phen ướt át

Ôn nhu hương nhuyễn ngọc, cảm nhận tình ý cùng sự tưởng niệm của Thúy Kiều với mình. Lục Đạo trong lòng xuất hiện một cỗ nước ấm. Có một người thương mình, nhớ mình, thật sự là điều hạnh phúc

Bất giác, cánh tay săn chắc của hắn ôm lấy Thúy Kiều chặt lại, như thể muốn cùng đối phương hòa làm một vậy. Ánh mắt nhìn mỹ nhân trong lòng tràn đầy nhu tình

“ Ừ, anh đã về”

Dù chỉ đơn giản mấy chữ, nhưng đối với Thúy Kiều, đó là những gì nàng muốn nghe nhất trong ba ngày qua. Nàng nhoẻn miệng cười. Thời khắc này, nàng không còn tưởng niệm, không còn lo lắng. Chỉ đơn giản bởi vì, hắn đã trở về…. chỉ thế thôi

Nhìn hai người ôm nhau thật chặt, tình ý bắn ra bốn phía. Trần Khinh Nhu kinh ngạc một phen. Lại nhớ tới lời đồn trong trường, liền bình tĩnh lại. Ánh mắt nhìn Lục Đạo cùng Thúy Kiều, mang theo một tia thần thái khác thường

Hai người ôm nhau một lúc rồi buông nhau ra. Dù vậy, Thúy Kiều vẫn chủ động khoác lấy tay Lục Đạo, mặt cười rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc

Lúc này, Thúy Kiều mới chú ý bên cạnh Lục Đạo có người thứ ba. Ánh mắt nhìn sang Trần Khinh Nhu. Thấy nàng dù tư sắc hơi kém mình, nhưng cũng là một cô gái đẹp, không khỏi sững sờ hồi lâu.

“ Chồng!! cô gái này là…” Thúy Kiều bình tĩnh hỏi. Thông minh như nàng, sẽ không ngay lập tức nghĩ rằng cô gái này là “ chị em” chung chồng với mình

Không đợi Lục Đạo lên tiếng, Tống Khinh Nhu đã đứng ra tự mình giới thiệu

“ Em là Trần Khinh Nhu, bạn học cùng khóa với Lục Đạo. Vừa nãy cậu ấy giúp em…” Sau đó, bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra một cách rất chi tiết. Như thể rất sợ Thúy Kiều hiểm nhầm quan hệ của nàng với Lục Đạo vậy

Nghe xong tất cả, Thúy Kiều cũng hiểu chồng mình cùng Trần Khinh Nhu trong sạch. Trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu, dù nàng không tin tưởng nhưng vẫn có chút nghi ngờ, trong lòng cũng hơi chút ghen tuông. Dù sao, không một cô gái nào muốn bạn trai mình có nữ nhân khác cả

Thời gian tiếp theo, Trần Khinh Nhu vẫn luôn muốn mời Lục Đạo một bữa cơm, nhưng đều bị hắn uyển chuyển từ chối. Sau đó, Trần Khinh Nhu đi rồi, đi không có bất kì nuối tiếc nào. Dù sao, nàng cũng không có thích Lục Đạo, mời hắn ăn cơm, cũng chỉ là muốn thay lời cảm ơn mà thôi

Trần Khinh Nhu đi rồi, thì Nguyễn Huy cũng Thất Đức cũng vội vàng chạy tới

“ Đại ca, anh về rồi”

“ Huy, Thất Đức, bọn mày đó à” Lục Đạo hướng hai người gật đầu, sau đó ngờ vực hỏi “ Thằng Hiếu đâu?”

“ Hiếu hôm nay bận chút việc rồi” Nói tới đây, Nguyễn Huy tựa như nghĩ đến cái gì, trầm giọng nói

“ Đại ca, chuyện này có lẽ chỉ có anh mới giúp được thằng Hiếu ”

Lời này vừa thốt ra, Thúy Kiều cùng Thất Đức đều biến sắc.

Nhìn ba người thần sắc lo lắng, Lục Đạo không khỏi nhíu mày. Xem ra ba ngày hắn ở trên Quỷ Sương Sơn, ở nơi này không phải là không có chuyện xảy ra

“ Huy, mày nói vậy, chẳng lẽ thằng Hiếu xảy ra chuyện gì sao?”

“ Nó không sao, chẳng qua nó mắc tâm bệnh… Haiz… một lời khó nói hết. Đại ca nên tận mắt chứng kiến là tốt nhất”

****************

15 phút sau, bốn người đi tới một ngọn núi lớn đã được quy hoạch thành một công viên về đêm

Tại đỉnh núi, tồn tại một gốc cây sồi đã có niên đại mấy trăm năm. Thân cây khổng lồ một người ôm không hết, cánh lá um tùm mà sum suê

Phía dưới tán lá, tựa vào thân cây là một chàng thanh niên, hắn sở hữu dung mạo đẹp trai, đặc trưng với mái tóc bạch kim tự nhiên.

Chỉ là gương mặt của hắn lãnh khốc, tựa như có ai đó thiếu nợ hắn cả trăm triệu Nguyên Tệ khiến người ta ấn tượng đầu tiên chàng trai này là một người khó gần

Hắn, không phải ai khác, chính là Phạm Hiếu

Lúc này, Phạm Hiếu xoay người lại. Ánh mắt hắn nhìn lên thân cầy sồi mang theo một tia ưu thương.

Chỉ thấy trên thân cây, là lít nha lít nhít những lỗ đạn. Điều kinh ngạc là, những lỗ đạn đều được sắp xếp gọn ngàng, như thể bọn chúng là do con người khắc lên mà không phải do Năng Lượng Súng bắn ra vậy

Số lượng lỗ đạn, nếu đếm chính xác 1660 lỗ

Từ trong không gian nhẫn, Phạm Hiếu lấy ra một khẩu Năng Lượng Đạn màu đen. Hắn nhắm lên thân cầy sồi, chậm rãi bóp cò

Phanh

Theo một tiếng nổ vang, trên thân cầy sối xuất hiện thêm một lỗ đạn. Đem tổng số lỗ đạn trên thân cây tăng lên con số 1661

Nhìn 1661 lỗ đạn trên thân cây, Phạm Hiếu ảm đạm, tựa như người mất hồn thì thào

“ 1661 lỗ… cũng là 1661 ngày rồi ah… Bé Tuyết, đến bao giờ cậu mới trở lại đây?”

************

Cách đó không xa, Lục Đạo chứng kiến tất cả. Nhìn Phạm Hiếu một vẻ ưu buồn não nề. Hắn không khỏi giật mình một phen

“ Thằng Hiếu đây là làm sao vậy?”

“ Hiếu nó đang gặp vấn đề tình cảm đó chồng?” Thúy Kiều trả lời. Thấy Lục Đạo vẫn ngờ vực, nàng tiếp tục nói

“ Hôm anh cùng chị Mị Nhi rời đi, em ở trong công viên vô tình phát hiện được việc làm này của Hiếu. Sau đó em có hỏi qua bảo vệ của công viên, thì biết được chuyện tình cảm của nó”

“ Chuyện tình cảm của nó?”

“ Ừm… bác bảo vệ này đã làm ở công viên hơn 20 năm, đối với chuyện ở trong công viên hiểu hơn ai hết. Hơn nữa, câu chuyện của Hiếu là câu chuyện cảm động nhất mà ông từng gặp, thế nên ông ấy nhớ rất rõ.

Khoảng 8 năm trước, ở trong công viên xuất hiện một cậu bé dẫn theo một cô bé đến chơi. Không có gì đáng nói nếu như mỗi ngày hai đứa trẻ đó đều đến đây. Ngày cũng như ngày, dòng dã suốt ba năm liền

Khoảng năm năm trước, cậu bé vẫn tiếp túc đến công viên, nhưng lần này thì cậu đến một mình. Và từ đó, ông bảo vệ cũng chỉ thấy mỗi mình cậu bé đến công viên khoảng 10 phút, rồi lại bỏ đi” Ngừng lại một chút, Thúy Kiều thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Phạm Hiếu đầy kì lạ. Như là thán phục, lại như hâm mộ. Nói chung là không diễn tả thành lời

“ Đến một hôm, ông có theo dõi qua cậu bé đó. Và phát hiện cậu bé đó mỗi khi đến công viên đều chạy tới đây, sau đó dùng một khẩu Năng Lượng Đạn bắn một phát lên cầy sồi.

Ông bảo vệ nói, trong suốt năm năm qua, không ngày nào mà ông không thấy cậu bé đó đến đây. Dùng súng khắc lên cây một lỗ đạn.

Thân là người từng trải, ông hiểu hành động của cậu bé. Cũng vì hiểu, mà ông không có ngăn cản cậu. Mà hành động đó của cậu bé, cũng để ông cảm động”

“ Chồng, anh có hiểu rồi chứ” Những lời này, Thúy Kiều là nói cho Lục Đạo.

“ Năm năm trước, cô bé vì một biến cố nào đó mà bỏ đi, để lại cậu bé một mình. Mà cậu bé, bởi vì chờ đợi cô bé đó quay lại, mà mỗi ngày ở trên thân cây khắc xuống một lỗ đạn. Mỗi một lỗ đạn, đại biểu cho một ngày hắn chờ cô gái đó” Lục Đạo thở dài. Ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phạm Hiếu thần thờ ngồi đó,

Một câu chuyện tình buồn như vậy, Lục Đạo chỉ nghĩ nó tồn tại trong ngôn tình. Nhưng không ngờ tới, nó lại xảy ra ngay chính đời thực, mà nhân vật trong câu chuyện đó lại là huynh đệ của mình.

“Năm năm ah, cũng là gần 2000 ngày chờ đợi cô gái đó…. Haiz… Hiếu à Hiếu à, mày đúng là một kẻ si tình mà”

Năm năm chờ đợi, nếu đổi thành một người trưởng thành, có lẽ không là gì. Nhưng năm năm trước, Phạm Hiếu mới chỉ là đứa trẻ 12 tuổi không buồn không lo mà thôi. Hắn có thể giữ được thứ tình yêu thời trẻ thơ xuốt năm năm liền, quả thật là vô tiền khoáng hậu.

Lục Đạo rất ít khi khâm phục một ai đó. Nhưng với thứ tình cảm mà Phạm Hiếu dành cho cô gái đó, hắn thật sâu, từ tận đáy lòng nhận định, mình không bằng thằng em này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.