Vô Cực Liên Minh

Chương 77: Chương 77: Trận Pháp




Đến Luc Đạo, có phần bình tĩnh hơn. Mặc dù đối với cách làm của kẻ này cực kì căm phẫn, nhưng hắn vẫn đè nén xuống được

“ Phần thứ hai của mắt trận chính là thân thể. Bởi vì cô bé bị đưa ra làm mắt trận, thế nên dù khi chết vẫn phát triển cơ thể bình thường. Nguyền rủa sẽ được kích hoạt, khi thân thể cô bé phát triển đến tuổi 17” Ngừng lại một chút, Lục Đạo nhìn Phương lão nói nhỏ: “ nếu cháu đoán không lầm,thời điểm chị Tuyết Di phát tác, chắc là sinh nhật của con chị ấy”

“ Cháu nói không sai” Phương lão gật đầu. Những điều này, cũng chỉ vừa nãy Phương Tuyết Di nói riêng một mình ông, không có ai nghe thấy. Cũng tức là, những gì Lục Đạo nói đều dựa vào kiến thức của mình

“ Có một điều này cháu không biết có nên nói hay không?” Lục Đạo trần trừ một lúc, một bộ không dám nói

Thấy thế, Phương lão sắc mặt trầm xuống, gắt lên: “ Đến thời điểm nào rồi mà cháu còn do dự. Cháu cứ nói đi, ta muốn biết toàn bộ sự thật”

“ Được, vậy cháu nói” Lục Đạo gật đầu, trong mắt lóe lên tinh quang: “ Chị Tuyết Di trúng Thất Quỷ Giam Hồn Thuật, cũng tức là mắt trận của Nguyền Rủa đang ở trong căn nhà này.

Mà có thể trông coi một thi thể trong 10 năm không bị phát hiện, cũng chỉ có thể là người trong nhà.

Mà sống trong nhà này những 10 năm, ngoài trừ chị Tuyết Di ra, còn có…”

“ Âu Dương Chấn” Phương lão nghiến răng kèn kẹt, hai mắt tràn đầy lạnh ý, kinh khủng sát khí bùng nổ để Lục Đạo cùng Nguyễn Mị Nhi không khỏi run lên

Có điều rất nhanh Phương lão bình tĩnh lại, ông lắc đầu liên tục

“ Không, ta không tin là thằng Chấn làm. Nó với Tuyết Di làm vợ chồng đã gần 20 năm, hai vợ chồng bọn nó ân ái vô cùng, hơn nữa còn là cha của Mỹ Linh. Ta không tin nó làm ra chuyện vô đạo đức này”

Nguyễn Mị Nhi cũng đồng ý quan điểm của Phương lão, một đôi mị diễm con người đầy vẻ không tin tưởng nói

“ Có câu: hổ dữ không ăn thịt con. Chị cũng không nghĩ Âu Dương Chấn táng tận lương tâm tới mức làm vậy với con gái mình ”

---- Hiện thực phân cách tuyến ----

Phương lão nghĩ lại những gì mà Lục Đạo nói với mình. Thời điểm đó, ông không muốn tin, thậm chí còn cho rằng có người đã lẩn trốn trong căn nhà này mấy chục năm

Nhưng giờ, những gì diễn ra trong mắt đều khiến ông không tin không được. Một chiếc quan tài, bảy hình nộm quỷ dữ xung quanh. Cảnh tượng này, không phải là cảnh mà cháu ông vẫn mơ thấy sao

“ Âu Dương Chấn… thằng súc sinh này… mày nói cho tao… tại sao trong động phủ của mày lại có quan tài” Phương lão thần sắc dữ tợn vô cùng. Một quyền mang theo lửa giận công tâm đánh lên mắt của Âu Dương Chấn

Âu Dương Chấn giờ đã bị phong ấn Nguyên Năng, đã coi như là người thường. Bị một quyền này trực tiếp nghẹo đầu sang một bên, phun ra mấy chiếc răng, máu mũi tèm nhem, nhìn vô cùng thê thảm. Gương mặt đầy kinh hoàng nhìn Phương lão, lắp bắp

“ Ông nội… nghe con nói… con tu luyện một loại công pháp tà đạo, phải dùng quan tài người chết để tu luyện…”

-Phanh

“ Đến giờ mày còn lừa tao sao!? tu luyện tà đạo? dùng quan tài người chết tu luyện… phi… thằng súc sinh, sao mày không nói là mày dùng chính thi thể Mỹ Linh để khởi động Thất Quỷ Giam Hồn Thuật đi” Phương lão một cước đá vào bụng Âu Dương Chấn, thần sắc lạnh băng tới cực điểm, mang theo phẫn nộ hỏa diễm nói ra

“ Cái gì!? sao ông biết” Âu Dương Chấn mặt trong nháy mắt thì trở nên trắng xám. Hai bắp chân như nhũn ra, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Phương lão.

Tại sao... tại sao Phương lão lại biết? chẳng phải chuyện này chỉ có mỗi hắn và sư phụ biết thôi sao?

Cũng bởi vì quá chấn động mà hắn lỡ mồm hỏi một câu không khác gì tố cáo mình

“ Thằng súc sinh… tao giết mày” Âu Dương Chấn một câu này, chẳng khác nào thừa nhận mình là hung thủ. Để Phương lão trực tiếp nổ tung.

Gào lên một tiếng nộ thiên, ông như một con mãnh thú lao tới, điên cuồng đánh đập Âu Dương Chấn

“ Thật không ngờ tới… tất cả đều đúng như em nói” Nguyễn Mị Nhi than thở, ánh mắt nhìn Âu Dương Chấn tràn đầy chán ghét cùng căm phẫn “ Vì tư lợi bản thân, ngay cả con gái mình chết rồi cũng không tha. Người này, ngay cả súc sinh cũng không bằng”

Nguyễn Mị Nhi ít khi tức giận, nhưng lần này nàng không nổi giận không được. Một đứa bé bảy tuổi không may chết đi, đáng lẽ đã an giấc ngàn thu, lại bị chính cha ruột của mình lợi dụng làm vật hại người mẹ. Người như vậy, đã không phải gọi bằng kẻ ác nữa rồi. Súc sinh sao!? Nguyễn Mị Nhi thật sâu thấy súc sinh còn tốt hơn Âu Dương Chấn

Lục Đạo cũng gật đầu. Loại bỏ Âu Dương Chấn là tình địch của mình ra. Thì hành động của đối phương, để Lục Đạo phát điên lại buồn nôn cực kì. Rất muốn hỏi hắn: mày còn là con người sao?

“ Cơ mà em cũng để chị kinh ngạc đó. Trận Pháp Sư tiên sinh” Nguyễn Mị Nhi gương mặt tiếu dung, một đôi con mắt xinh đẹp nhìn chăm chú Lục Đạo

--------- nhớ lại đường phân cách tuyến ---

“ Cái này cũng chỉ là em phỏng đoán thôi, không biết là thật hay không? ” Lục Đạo nhún vai.

Bất quá, trong lòng hắn có 99% khẳng định Âu Dương Chấn chính là hung thủ

Thứ nhất, như hắn nói, cần phải trông coi thi thể bé Mỹ Linh trong 10 năm. Hơn nữa, thi thể bé Mỹ Linh còn được đặt trong chính ngôi nhà này. Thỏa mãn được hai yếu tố trên, chỉ có là người trong gia đình

Thứ hai, đó là Âu Dương Chấn có ác cảm với chính ông nội của mình. Điều này được thể hiện qua độ hảo cảm của hắn với Lục Đạo khi Lục Đạo chữa bệnh cho Phương lão

Quan trọng hơn, Âu Dương Chấn là chồng của Phương Tuyết Di, trên danh nghĩa chính là tình địch. Thế nên tất nghĩ xấu về thằng này rồi

“ Phương lão, cháu muốn biết chị Tuyết Di phát bệnh lúc nào?”

“ Là một tuần trước” Phương lão không che dấu nói

“ Một tuần trước sao!? tốt… nếu mọi người đều không tin Âu Dương Chấn làm, vậy thì cháu có cách để kiểm tra” Lục Đạo cười nói. Hắn vốn chưa tìm ra cách để chứng minh Âu Dương Chấn chính là kẻ chủ mưu. Bất quá có vẻ như ông trời giúp hắn ah

Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Lục Đạo từ trong Ngự Long Giới, chính xác hơn là Thiên Vực ra một viên đá. Viên đá chỉ to bằng cổ tay người, cũng rất bình thường

“ Lục Đạo, đây là…”

“ Đây là một viên đá bình thường, không phải cái gì bảo bối đâu” Lục Đạo cười hì hì.

Cầm trong tay viên đá, Lục Đạo thần sắc cực kì nghiêm túc pha lần kích động. Bảy năm chờ đợi, hắn cuối cùng cũng có thể làm trận pháp rồi

Tâm niệm khẽ động, trong cơ thể Khí tập trung nơi ngón tay. Sau đó, dùng miệng cắn đầu ngón tay

Màu đỏ máu tươi lóe lên, nhưng lại thần khí không rơi xuống mà trôi lơ lửng giữa không trung

Ngón tay lóe lên một đạo quang mang. Tiếp đó, Lục Đạo ngón tay di chuyển, trong ánh mắt rung động của Phương lão cùng Nguyễn Mị Nhi, từng nét vẽ xuất hiện

“ Đây là… trận pháp…” Nguyễn Mị Nhi che miệng, kinh hô. Hình ảnh này, nàng không mấy xa lạ. Vẫn thường gặp ở trong Hư Không Hình Cảnh. Bất quá, đây là thủ đoạn của Trận Pháp Sư, Lục Đạo biết đến, không phải hắn cũng là Trận Pháp Sư sao

“ Ha…ha, em học qua một chút”

Như biết Nguyễn Mị Nhi nghĩ gì, Lục Đạo cười giải thích một câu. Sau đó tâm thần tập trung, từng ly từng tí một vẽ hình

Tạo lên trận pháp có nhiều loại, loại đơn giản nhất chính là sử dụng Nguyên Năng hoặc Khí vẽ ra Trận Pháp. Với loại này, chỉ cần khống chế được Khí trong cơ thể ngưng tụ đầu tay, biến đầu tay thành bút rồi vẽ lên là xong

Nói thì đơn giản, nhưng cần phải có sự không chế tỉ mỉ với Khí hoặc Nguyên Năng trong cơ thể. Lục Đạo có thể làm được, bởi vì hắn đã trải qua hai lần tu luyện, hơn nữa còn nghiên cứu về Cửu Môn cùng Khí.

Hơn nữa, để cho chắc ăn, Lục Đạo còn sử dụng cả máu tươi của mình để vẽ trận pháp. Phải biết huyết mạch của hắn cường đại vô cùng, dùng máu tươi vẽ trận pháp. Dù là đẳng cấp thấp nhất thì trừ khi là Độ Khí Cảnh mới phát hiện được

Mấy phút sau, Lục Đạo ngừng vẽ. Chỉ thấy trước mắt hắn, một bức huyết hồng đồ đằng với rất nhiều hoa văn kì lạ đan xen với nhau xuất hiện

Ở trên đồ đằng điểm nhẹ một cái. Liền, đồ đằng rơi xuống viên đá. Lập tức, bao bọc lấy viên đá.

Dị biến xảy ra, viên đá được đồ đằng bao bọc liền tỏa qua ngũ sắc quang mang đẹp đẽ, toàn thân viên đá trở nên tinh tế, bóng loáng. Hiện tại nhìn vào, thật khó mà nghĩ đây là một viên đá bình thường

Lau trên mặt mồ hôi, Lục Đạo trong lòng kích động cực kì. Dùng ngón tay vẽ lên trận pháp, dù là trận pháp không có thực chiến thì vẫn là trận pháp. Cũng có nghĩa, Lục Đạo đã thành một vị Trận Pháp Sư

“ Đây là một loại phổ thông trận pháp, có thể khiến đồ vật ẩn chứa Nguyên Năng của người khác trong một khoảng thời gian nhất định” Ngừng lại một chút, hắn hướng Nguyễn Mị Nhi nói “ Chị Mị Nhi, làm phiền chị truyền Nguyên Năng vào đây”

“ OK” Nguyễn Mị Nhi gật đầu, sau đó cầm lấy viên đá trong tay Lục Đạo, thúc dục Nguyên Năng vào trong.

Lập tức, viên đá tựa như một người chết đói được ăn nó vậy, tỏa ra mãnh liệt ngũ sắc quang mang, màu nâu của đất trong chớp mắt liền biến mất, thay vào đó là một màu đỏ rực như máu

“ Hỏa hệ nguyên tố sao!?” Lục Đạo thì thào. Từ màu sắc của viên đá, hắn liền biết thuộc tính của Nguyễn Mị Nhi

Nguyễn Mị Nhi truyền vào một tia Nguyên Năng của mình liền trả lại viên đá cho Lục Đạo.

“ Lục Đạo, cháu làm vậy để làm gì?” Phương lão thấy hai người làm việc xong, mới lên tiếng hỏi

“ Muốn duy trì mắt trận, cần có phải có năng lượng. Với mắt trận của Thất Quỷ Giam Hồn Thuật, thì cứ một tuần phải cần năng lượng thạch bổ sung. Nếu không mặt trận bởi vì không có năng lượng duy trì mà sụp đổ

Vừa hay, hôm nay là ngày thứ bảy tính từ thời điểm chị Tuyết Di trúng lời nguyền. Kẻ thi thuật chắc chắn sẽ đi bổ sung năng lượng cho mắt trận” Ngừng lại một chút, Lục Đạo cầm lên viên đá trong tay

“ Ý đồ của cháu là dùng viên đá này làm mồi nhử. Chính xác hơn là biến viên đá này Địa Ngọc”

“ Địa Ngọc!? loại ngọc thạch ẩn chứa tự nhiên năng lượng?” Nguyễn Mị Nhi trợn tròn mắt, khiếp sợ

“ Đúng vậy, bên trong Địa Ngọc có một lượng lớn tự nhiên năng lượng, so với Năng Lượng Thạch còn cao cấp hơn”

“ Phương lão, tý nữa trong bữa ăn. Cháu sẽ tặng ngài viên đá này, ngài cứ nhận cho cháu. Sau đó giả bộ ngủ trưa. Nếu Âu Dương Chấn là hung thủ, khi thấy Địa Ngọc, hắn chắc chắn sẽ nổi lên lòng tham, bằng mọi giá trộm lấy, dùng Địa Ngọc để duy trì mắt trận”

“ Tại sao em có thể chắc chắn vậy?” Nguyễn Mị Nhi ngờ vực hỏi

“ Bởi vì Địa Ngọc có thể duy trì mắt trận trong thời gian một tháng. Nhưng phải dùng Địa Ngọc thay thế Năng Lượng Thạch ngay thời điểm Năng Lượng Thạch đã hết năng lượng, tức ngày hôm nay” Lục Đạo cười tự tin. Đây cũng là lý do tại sao nói ông trời giúp hắn

Ở trên không vẽ lên một cái trận pháp. Có lần đầu thành công, lần thứ hai cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Sau đó, hắn lại cắn ngón tay, vẽ xuống trận pháp thứ ba

Trân pháp thứ hai là Khuếch Tán Trận, có tác dụng Khuếch Tán cảm giác của người xung quanh. Khiến cho bọn họ cảm thấy viên đá này có xung túc năng lượng vậy.

Hai loại trận pháp, dùng tới máu tươi của Lục Đạo vẽ lên. Hắn tin tưởng, trừ khi là người trong Thất Giới hoặc Độ Khí Cảnh cường giả mới có thể khám phá ra được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.