Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Chương 16: Chương 16




“Phì Phì, em tỉnh rồi!”

Phì Phì vừa mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt đẹp đến không thể bắt bẻ, tầm mắt sáng ngời trong trẻo của Thẩm Dục Luận nhìn Phì Phì chăm chú, trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, trái tim Phì Phì khẽ đập thình thịch. Giương mắt nhìn thấy chai dịch trên đầu mới nhớ đến tình cảnh trong toilet. Hình như, hình như cô còn chưa kéo khóa quân? Phì Phì theo bản năng vươn một tay kiểm tra khóa kéo của quần jean, “Trời ơi” Đau quá, hóa ra là trên mu tay Phì Phì có cắm kim truyền.

“Đừng lộn xộn.” Thẩm Dục Luận ra lệnh cho Phì Phì.

“Thẩm tổng.” Giọng Phì Phì có phần yếu ớt.

“Ừm, em té xỉu, may là phát hiện kịp thời.”

Lúc ông bà Giả vội vã tiến vào, đôi mắt bà Giả đỏ hồng, hiển nhiên là khóc trên đường, “Phì Phì.” Bà Giả kêu một tiếng Phì Phì, nước mắt lại rơi.

“Mẹ bọn nhỏ, bà đừng như vậy, đừng dọa con.” Ông Giả vừa nói vừa đỡ bà Giả ngồi xuống ghế.

“Chào bác trai bác gái.” Thẩm Dục Luận nho nhã lễ phép.

Lúc này ông bà Giả mới chuyển tầm mắt từ con gái bảo bối của họ đến Thẩm Dục Luận ở bên cạnh, ông Giả nhanh chóng đánh giá Thẩm Dục Luận, khách sáo nói: “Tiên sinh, là cậu đưa Phì Phì đến bệnh viện sao, rất cảm ơn cậu, cậu là…”

“Ba, đây là Tổng giám đốc của Dụ Thành chúng con. Thẩm tổng.” Phì Phì ngắt lời cha cô.

“Ai da, Phì Phì, con bé này sao không nói sớm, hóa ra là ông tổng à, đứa nhỏ Phì Phì này, thật mang phiền phức cho ngài rồi.” ông Giả vẫn nghĩ ông tổng này của Dụ Thành đối xử thật tốt với nhân viên, có bệnh liền đích thân đưa đến bệnh viện, còn gọi điện báo tin cho người nhà.

Bà Giả lại không đơn giản như ông Giả, vừa nghe thấy chàng trai anh tuấn này là ông tổng của Phì Phì, trong lòng liền đoán chẳng lẽ ông tổng này coi trọng Phì Phì của họ, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh mẽ, rất kinh người.

Bà Giả cũng vội vàng tuôn một tràng mấy lời khách sáo với Thẩm Dục Luận, Thẩm Dục Luận kiên nhẫn đáp lại từng câu.

“Phì Phì.” Sắt Sắt kêu một tiếng Phì Phì, liền đứng chết ở cửa phòng bệnh, bởi vì Sắt Sắt thấy Thẩm Dục Luận, hơn nữa còn đang trò chuyện với mẹ họ.

“Sắt Sắt, vào đi, nào, đây là ông tổng của Phì Phì, Thẩm tổng. Sắt Sắt con đến đây đi.” Bà Giả dùng mắt ra hiệu, ý là bảo Sắt Sắt vào chào Thẩm Dục Luận.

“Cô Giả.” Thẩm Dục Luận vừa mở miệng, liền hù dọa ông bà Giả, nhìn Thẩm Dục Luận rồi nhìn Sắt Sắt, mờ mịt.

Ông bà Giả vốn tưởng rằng Thẩm tổng chỉ quen biết Sắt Sắt, biết Sắt Sắt là giáo viên nên mới gọi cô Giả, không ngờ Phì Phì thêm một câu: “Mẹ, Thẩm tổng là học trò của Sắt Sắt.”

Phì Phì cũng không mắc bệnh nặng gì, mỗi lần đau cũng chỉ đau một ngày, ngày hôm sau liền ổn, không ngờ còn kinh động đến không ít đồng nghiệp trong công ty. Công lao này phải thuộc về Thẩm Dục Luận. Một viên chức bình thường ngã bệnh, tổng giám đốc đích thân đưa đi bệnh viện, mọi người còn có thế không ném bom? Có điểm mấu chốt này, đương nhiên phải nắm chặt cơ hội nịnh bợ Tổng giám đốc. Vì vậy không ít đồng nghiệp trong công ty chuẩn bị túi lớn túi nhỏ đến bệnh viện thăm Phì Phì, nhưng thư kí Hồng lại không chịu tiết lộ bệnh viện của Phì Phì. Càng như vậy, nhiệt huyết của mọi người càng tăng vọt, chỉ thiếu chưa tổ chức một đội chó săn (phóng viên) đến từng bệnh viện hỏi thăm tăm hơi của Phì Phì.

Khiến mọi người không ngờ chính là, ngày hôm sau Phì Phì liền đi làm, nhưng tác phong vẫn như xưa, chẳng giống người bệnh chút nào. Sau lại nghe ngóng, à…bệnh con gái. _ _!

Lại nói đến Sắt Sắt, nhìn thấy Thẩm Dục Luận đích thân đưa Phì Phì đến bệnh viện, trong lòng liền nghi ngờ. Bạn học Thẩm không đến mức vì Phì Phì là em gái mình nên đích thân đưa Phì Phì đến bệnh viện chứ, có phần không biết phải nói sao. Sắt Sắt luôn cho rằng một người đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người con gái. Đàn ông đối xử tốt với một người con gái chia làm hai loại, một loại là yêu cô ấy, một loại là muốn có được cô ấy. Thẩm Dục Luận đối xử tốt với Phì Phì, bất luận là loại nào trong hai loại này, đều khiến Sắt Sắt không thể chấp nhận.

Giữa trưa lúc Phì Phì mơ màng muốn ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại, vì thế Phì Phì cực kỳ tức giận, nhưng cầm điện thoại nhìn lại không thể nào tức giận nữa.

Điện thoại là Sắt Sắt gọi đến, Sắt Sắt nói đang ở dưới lầu công ty của Phì Phì. Phì Phì nghĩ sao Sắt Sắt lại chạy đến Dụ Thành đúng giữa trưa vậy? Đứng dậy nhìn xuống phía dưới cửa sổ, Sắt Sắt đang cầm điện thoại cúi đầu đi tới đi lui trên lề đường xi-măng.

Sắt Sắt xinh đẹp như thế, nhưng lại ưu thương như thế, cả bóng lưng kia cũng như mang theo vết thương mỹ lệ, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Phì Phì xuống dưới lầu, thấy Sắt Sắt mặc áo sơ-mi trắng sạch sẽ, hẳn là vừa mới tan học, vẻ mặt lại bi thương, Phì Phì hỏi: “Sắt Sắt, chuyện gì vậy? Xa vậy không thể nói trong điện thoại sao? Phải chạy đến tận công ty em nói?”

“Phì Phì, em cùng chị đến quán bar được không?”

“Bây giờ? Đến quán bar? Buổi chiều em còn phải đi làm mà!” Phì Phì không tình nguyện.

Sắt Sắt giơ tay chỉ vào một quán bar đối diện bên đường, nói: “Ngay kia thôi.”

“À.., được rồi.” Phì Phì lên tiếng, kéo Sắt Sắt đi về phía quán bar.

Đây là một quán bar tên “Thanh Thanh”, Sắt Sắt gọi hai chai nước tinh khiết, liền cùng Phì Phì ngồi xuống quầy bar. Giữa trưa quán bar không làm ăn gì, ngoại trừ Phì Phì và Sắt Sắt, cũng chỉ có vài người, âm nhạc du dương.

“Sắt Sắt, hôm nay chị sao vậy?” Biết rõ còn cố hỏi là hứng thú ác độc của cả hai chị em em. Phì Phì đã đoán ra Sắt Sắt đến vì Thẩm Dục Luận.

“Phì Phì.” Sắt Sắt nghiêm túc nhìn vào mắt Phì Phì, buồn bã nói: “Em sẽ thích Thẩm Dục Luận sao?”

Phì Phì cười ha hả, Sắt Sắt bỗng dưng đỏ mặt, sau đó lại nhanh chóng biến mắt giữa tiếng cười của Phì Phì. Sắt Sắt thấy Phì Phì cười run cả người, tảng đá trong lòng như được trút bỏ.

Chờ Phì Phì cười đủ rồi, mới nói: “Em thích anh ta? Sao có thế? Người đàn ông Sắt Sắt chị coi trọng, sao em có thể có ý định gì được. Sắt Sắt, bây giờ ngay cả chị em cũng không tin sao?”

Sắt Sắt thấy Phì Phì nói vậy, càng cảm thấy xấu hổ, ngây người chốc lát, vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng mình: “Vậy, Thẩm Dục Luận thích em sao?”

“Sắt Sắt.” Phì Phì khoác một tay lên vai Sắt Sắt, muốn nói nhưng lại thôi. Thật ra Phì Phì muốn nói với Sắt Sắt, chúng ta đừng thích Thẩm Dục Luận, được không? Nhưng lời ra khỏi miệng lại là một câu tùy tiện: “Anh ta thích em làm gì?”

Sắt Sắt nở nụ cười, đôi mắt đẹp cong như trăng non.

“Sắt Sắt.” Phì Phì nghiêm túc nhìn Sắt Sắt: “Thật ra Thẩm Dục Luận chính là…”

Đang nói đến đó, chợt bả vai của Phì Phì bị người ta vỗ một phát. Phì Phì quay đầu lại, bắt gặp một gương mặt cười, người nọ nói: “Giả Phì, đã lâu không gặp.”

Phì Phì nhận ra, hóa ra là đồng nghiệp cũ trước kia làm việc ở Dụ Thành, đồng nghiệp cũ gặp nhau đương nhiên không thể thiếu chuyện chào hỏi.

Buổi tối, Phì Phì lại xem Qzone của Sắt Sắt.

“Luận đưa Phì Phì đến bệnh viện, mình thấy trong ánh mắt của Luận, có bóng dáng của Phì Phì, nhưng Phì Phì nói với mình, em ấy sẽ không yêu Luận.

Phì Phì chưa từng lừa gạt mình, nhưng bây giờ, Phì Phì có nói thật không? Lần đầu tiên, mình không đoán được Phì Phì.

Mình biết Phì Phì là một Sắt Sắt khác trên thế giới, bọn mình giống như ban ngày và ban đêm, luân phiên tuần hoàn, chặt chẽ không rời.

Có lẽ mình không nên dùng sự thật đánh vỡ từng giả thuyết.”

Phì Phì ngồi trước mắt tính mặt ngẩn ngơ, nghĩ đến lời ban sáng mình đã nói với Sắt Sắt, tuyệt đối sẽ không thích Thẩm Dục Luận, đúng, tuyệt đối sẽ không thích Thẩm Dục Luận.

“Phì Phì.” Sắt Sắt ló đầu ra, khiến Phì Phì giật cả mình. Phì Phì hoảng hốt tắt trang web, cũng may Sắt Sắt không thấy Phì Phì đang xem trang chủ cá nhân của cô.

“Bên dưới có người tìm em, là Long Tiểu Cảnh đó…” Sắt Sắt nói xong lại che miệng cười.

Lúc này Phì Phì mới nghe được bên dưới có người kêu: “Phì Phì.” Có lẽ vừa rồi quá mê muội, cả tiếng động lớn như vậy mà cũng không biết.

Phì Phì mở cửa sổ, thấy Bạo Long nhìn bốn phía, miệng kêu: “Phì Phì.” Nhìn bộ dạng hẳn là không biết Phì Phì sống ở đâu. Nhà họ Giả ờ tầng ba, bởi vậy Phì Phì thấy rõ ràng rành mạch mỗi một hành động của Bạo Lọng, trong lòng Phì Phì chỉ nghĩ làm sao phóng Phi Đao qua, trong mắt đã dày đặc sát khí, nghĩ xem có thể đứng ở đây dùng mắt giết chết Bạo Long không.

“Sắt Sắt, chị nói với cậu ta, em không ở nhà.” Phì Phì rời khỏi cửa sổ, đẩy Sắt Sắt lên trước.

“Trò Long Tiểu Cảnh, hôm nay Phì Phì không ở nhà.” Sắt Sắt hô một tiếng, Bạo Long lập tức quay đầu ngó cánh cửa sổ của Phi Phì.

“Cô Giả, nhất định là Phì Phì muốn cô nói cô ấy không ở nhà phải không?” Bạo Long chỉ liếc mắt đã có thể nhìn thấu chiêu này của Phì Phì.

“Phì Phì, vì sao không nhận điện thoại của tôi, cả tin nhắn cũng không trả lời?” Bạo Long đứng bên dưới hô to, e rằng hàng xóm đều đã nghe hết rồi.

“Sắt Sắt, lần này, toàn bộ trong sạch của em đều bị hủy trong tay Bạo Long rồi. Chị dạy học trò thật giỏi đấy.” Phì Phì ngồi sững trên giường.

“Phì Phì, sợ gì? Có đàn ông theo đuổi là chuyện tốt mà, mặc kệ đối phương là loại đàn ông gì, chỉ cần anh ta thật sự yêu em, đều có thể khiến người con gái càng trở nên cao quý.”

“Cắt, vậy thử để Bạo Long ở bên dưới gọi ầm tên chị, xem chị còn cao quý nữa không?” Phì Phì khinh thường.

Bạo Long vẫn tiếp tục kêu.

Sắt Sắt nói: “Chỉ sợ không ổn, lát nữa ba cô sáu bà trong chung cư sẽ qua đây trách mắng em mất.”

“Cũng phải.” Phì Phì đứng dậy bước ra ngoài, Bạo Long thì tính là gì, trước kia còn có đàn ông bạo hơn cả Bạo Long cũng bị Phì Phì đuổi đi. Đứng dưới lầu gọi thì tính là gì, còn có nam sinh gọi Phì Phì dưới ký túc xá hồi Phì Phì tốt nghiệp đại học.

“Này, Bạo Long, có thể gọi đấy, nhưng cậu có cần la vậy không? Trình độ của cậu cũng quá kém rồi.” Phì Phì cũng đổi kiểu bất cần đời như Bạo Long, tính dùng bạo chế bạo.

“Phì Phì, rốt cuộc cô cũng chịu ra gặp tôi, tôi rất cảm động.” Bạo Long tiến lên một bước, nghênh đón Phì Phì: “Lần đầu tiên tôi đứng dưới lầu kêu mà, không có kinh nghiệm, lần sau đến đây sẽ chuyên nghiệp hơn nữa.”

“Phì Phì.” Bạo Long thâm tình nhìn Phì Phì: “Tôi biết cô chê tôi tuổi nhỏ, nhưng tôi đã 19 tuổi rồi, qua ba năm nữa là có thế lấy giấy chứng nhận kết hôn, cô nghĩ xem, ba năm sau, cô cũng chỉ mới 28 tuổi thôi, có phải không…”

“Lần sau cậu còn dám đến, tôi sẽ không gọi là Phì Phì.” Phì Phì nghĩ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Bạo Long, tôi vốn không muốn tổn thương trái tim non nớt này của cậu, nhưng mà là cậu ép tôi, nếu không thì thế này đi, chúng ta ‘luận võ chiêu thân’ đi.”

“Luận võ chiêu thân?” Lần đầu tiên Bạo Long nghe nói, xã hội hiện đại này còn có ‘luận võ chiêu thân’, thật mới mẻ, Bạo Long thích.

“Đúng vậy, thế nào, không dám à?” Phì Phì khiêu khích Bạo Long.

“Ai nói không dám.” Quả nhiên Bạo Long huyết khí sôi trào.

“Vậy được rồi.” Phì Phì nói xong đã âm thâm chuẩn bị.

“Nhưng mà, tôi phải so với ai? Nếu không thì, bây giờ cô gọi hết người theo đuổi cô ra đi, tôi chờ.”

“So với tôi.”

“So với cô?” Lần này cằm của Bạo Long mở ra đến mức không khép lại được.

“Đúng vậy. Chắc không phải cả tôi cậu cũng không dám so chứ?”

“Nhưng tôi không dùng vũ lực ức hiếp con gái.”

“Một câu, cậu so hay không so, nếu cậu thua, lập tức đi, sau này không còn bất kì dây dưa nào với tôi nữa.”

“Vậy nếu tôi thắng?” Bạo Long cũng không tin, tướng tá mình to lớn vậy, sao có thể không bằng một cô gái.

“Cậu thắng thì chính là tôi thua, tôi đồng ý làm bạn gái cậu.”

Bạo Long vừa nghe có chuyện tốt như vậy thì vội vã một hơi đáp ứng. Nghĩ thầm rằng Phì Phì này thật đáng yêu, rõ ràng muốn đồng ý với mình, lại còn nghĩ ra ‘hoa chiêu’ thú vị như vậy. Bạo Long thật sự yêu chết Phì Phì rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.