Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Chương 45: Chương 45




“Phì Phì, mẹ có chuyện vẫn luôn không nói với con.” Bà Giả nói ra lời dạo đầu đã suy nghĩ cả đêm.

Phì Phì vừa thấy vẻ mặt của bà Giả, cẩn thận suy nghĩ, liền biết bà Giả muốn nói gì, Phì Phì tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến phải rời khỏi nhà họ Giả, vậy hà tất phải nói toạt ra. Cứ xem như chính mình chưa bao giờ biết, cũng không cần biết.

“Mẹ, mẹ còn có chuyện gì có thể giấu giếm được con, chẳng phải là chút chuyện thôi sao, con đều biết rõ, mẹ không cần phải nói, phải rồi, con phải đến bệnh viện làm kiểm tra thai, hôm nay. Con đi trước nhé.” Phì Phì nói xong đứng dậy vào phòng cầm túi xách liền đi ra cửa.

Bà Giả đến cửa, nói: “Phì Phì, chậm đã, mẹ đi cùng con.”

“Không cần đâu, chẳng phải mẹ hẹn dì nào đó đi làm tóc sao? Mẹ đi đi, một mình con đến bệnh viện là được.” nói xong Phì Phì cố ý bước mau, thoát khỏi bà Giả.

Bà Giả nghĩ đến câu ‘con đều biết rõ’ của Phì Phì, rốt cuộc Phì Phì biết cái gì, chẳng lẽ Phì Phì biết thân thế của nó? Làm sao Phì Phì biết được? trong lòng bà Giả nghi hoặc, liền nói lời của Phì Phì với ông Giả. Ông Giả cũng hiều được hàm ý chứa đầy trong câu nói của Phì Phì, vì vậy nói: “Vẫn là thuận theo tự nhiên đi, biết thì biết, không biết thì không biết.”

Phì Phì từ khoa phụ sản đi ra. Phì Phì kiềm nén kích động trong lòng, gọi điện thoại cho Thẩm Dục Luận.

“Alo, Thẩm Dục Luận, em có một tin tức động trời muốn nói với anh.”

“Là gì?”

“Anh đoán xem.” Trời ạ, còn muốn anh đoán, hẳn là anh sẽ đoán Phì Phì lại nhặt được một cục đá đẹp, hay là đoán Phì Phì lại thấy sách gì hợp sở thích.

“Anh đoán…”

Không đúng, sao Phì Phì giống như nghe được giọng của Thẩm Dục Luận, không giống như trong điện thoại.” Phì Phì hết nhìn đông đến nhìn tây, quả nhiên thấy Thẩm Dục Luận đang dựa vào cây đại thụ ở cửa bệnh viện, nhìn thẳng vào Phì Phì. Hóa ra anh đã sớm nhìn thấy cô.

Thẩm Dục Luận vội chạy đến, trước mắt bao ngưởi ôm Phì Phì rồi hôn hôn.

“Phì Phì, anh đã về, vui mừng không?” Thẩm Dục Luận khẽ cười hỏi Phì Phì.

“Thấy anh cho em một phần kinh hỉ, em cho anh một phần càng kinh hỉ.” Phì Phì cười ngây thơ.

“Nói mau.” Thẩm Dục Luận nhẹ nhàng bưng mặt Phì Phì.

“Ừm, cái đó…..cái đó thôi…” Phì Phì cố ý thừa nước đục thả câu.

“Rốt cuộc là cái gì? Mau nói.” Thẩm Dục Luận không chờ kịp rồi.

“Chính là cục cưng của chúng ta là song thai.” Phì Phì nói xong những lời này bằng tốc độ nhanh nhất.

“Thật ư?” Thẩm Dục Luận khoa trương trừng lớn hai mắt, Phì Phì cho anh một kinh hỉ quả nhiên đủ kinh.

Về đến nhà, ông bà Giả cũng không có ở nhà, Thẩm Dục Luận vào phòng liền ôm lấy Phì Phì không chịu buông, Phì Phì có thể cảm nhận được kích động của anh, nhưng nghĩ đến mình đang mang thai, đành phải dằn lòng dập tắt ngọn lửa dục vọng của Thẩm Dục Luận. Phì Phì đẩy Thẩm Dục Luận ra, chạy đến bên của sổ, nói: “Không cho anh chạm vào em.”

“Em là vợ anh, sao không thể cho anh chạm?”

“Ai là vợ anh chứ?”

Không ngờ Thẩm Dục Luận vậy mà lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương, Phì Phì tham tiền vừa thấy ánh sáng kim cương, vậy mà đi tới gần muốn nhìn rõ.

“Oa, thật đẹp nha. Trước kia lúc em và Sắt Sắt đi ngang qua quầy kinh doanh trang sức cũng chỉ dám lén nhìn.”

“Phì Phì, gả cho anh.” Lần này Thẩm Dục Luận không dùng câu cầu khiến, mà là cầu khẩn.

“Ừm, thấy anh một lần liền cho em một cặp song thai, gả cho anh coi như hết.” giọng điệu kia, giống như chính mình chịu nhiều thiệt thòi.

Thẩm Dục Luận vốn cho rằng một lần cưới cả ba, Phì Phì nhất định phải nghĩ hết biện pháp làm khó xử anh mới bằng lòng bỏ qua, không ngờ chỉ năm chữ đã thành công, làm hại anh trước đó nghĩ cả trăm lời kịch toàn bộ đều không cần sử dụng.

Từ sau hôn lễ của Sắt Sắt, Phì Phì cũng không có hâm mộ những hôn lê xa hoa long trọng này, thật mệt người mà, kết hôn mệt mỏi mấy tháng như vậy, Phì Phì cảm thấy vẫn là lấy chứng nhận, sau đó mình muốn kết hôn kiểu nào cũng đều được. Tuyệt đối đừng tổ chúc hôn lễ xa hoa khoa trương, nhìn thì vẻ vang tinh lệ, thật ra chịu tội là mình. Không ngờ Thẩm Dục Luận hoàn toàn đồng ý với quan điềm của Phì Phì. Vì vậy hai người thỏa thuận sau khi lấy chứng nhận bốn miệng một nhà liền đi du lịch.

Nhưng mà Thẩm Dục Luận vẫn bận rộn, căn bản không có thời gian đi du lịch, bởi vậy nhiều lần nói xin lỗi với Phì Phì. Phì Phì luôn khéo hiểu lòng người, nói: “Gấp cái gì, còn nhiều thời gian mà.”

Bà Giả đâu đâu cũng nói với cô bác hàng xóm Phì Phì mang song thai, theo đúng lời bà Giả đó là: “Phì Phì nhà tôi lần này mang song thai, giống tôi đó, thật không ngờ chuyện tốt như vậy cũng có thể di truyền, lần này, nhà của chúng tôi có thể có hai cặp song thai rồi.”

Vẻ mặt kia của bà Giả, là vô cùng tự hào.

Hôm nay Phì Phì dọn bàn học, trong lúc vô tình lục ra quẻ bói ngày đó gặp Thẩm Dục Luận, mở ra nhìn, ba điều sau cùng là rõ ràng vừa mắt

1. 25 tuổi gặp được quý nhân, nhưng nguy cơ khắp nơi, tình cảm hòa thuận dễ bị thương tổn, sau này, thuận buồm xuôi gió.

26 tuổi kết hôn, bên nam cao 1m78.

3. Có hai con, mẫu bằng tử quý, cả đời bình an.

Trong lòng Phì Phì cảm thán sao lại có chuyện kỳ diệu như vậy, quẻ bói này rốt cuộc là ai đặt trên bàn làm việc của Phì Phì? Chẳng lẽ là Thẩm Dục Luận đã sớm nhìn tới Phì Phì, hết thảy đều là dự mưu của anh? Chuyện này vô cùng có khả năng.

Hừ hừ, chờ anh ấy về, liền nghiêm hình bức cung. Tại sao phải sợ anh ấy không nhận tội.

Buổi tối Phì Phì hỏi Thẩm Dục Luận trước: “Anh cao bao nhiêu?”

Thẩm Dục Luận bị Phì Phì hỏi một đầu mờ mịt, thấy vẻ mặt Phì Phì nghiêm túc, đành phải nói chi tiết: “Cởi giầy 178cm, mang giày vào đúng 180cm, không tin em có thể đo. Bằng chiều cao này của anh, tuyệt đối không ảnh hưởng đến chiều cao tương lai của cục cưng, em yên tâm.”

“Ai nói cái này với anh. Em hỏi anh, đây có phải của anh không?” Phì Phì ném quẻ bói kia đến trước mặt Thẩm Dục Luận, tức giận nói: “Hóa ra anh một mực sắp xếp em.”

Thẩm Dục Luận bị Phì Phì không hiểu sao cả mà xử oan, trong lòng thầm khổ, cầm quẻ bói kia nhìn, cũng nghi hoặc, mặt nhăn mày nhíu nói: “Cái này thật sự là trước kia nhặt được?”

Phì Phì thấy vẻ mặt của Thẩm Dục Luận liền biết anh không nói dối, nhung rốt cuộc là ai, tính cuộc đời của Phì Phì chuẩn như vậy.

Thẩm Dục Luận từ phía sau nhẹ nhàng ôm Phì Phì, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên cái bụng to, nói: “Dựa theo quẻ bói này, cục cưng của chúng ta đúng là hai đứa con trai nha…”

“Nhưng mà em thích con gái, em cũng đã mua xong váy cho con bé rồi.” Phì Phì nhìn quẻ bói kia, trời ạ, vậy chẳng phải có hai con trai sao?

Là số phận đi, cũng may Phì Phì tốt số.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.