Nhìn cuốn sách cổ trên bàn, vẻ mặt Sở Vũ chấn động.
Đây chính là phương pháp của người siêu năng đỉnh cao ư?
Căn bản là không tìm được bất kỳ dấu vết nào, tất cả mọi việc đều khiến người ta không thể hiểu được.
Hơn nữa... đây có xem là có ý muốn nhận đồ đệ không?
Đây thật sự là Khổng thánh nhân?
Sở Vũ nhìn về phía bức tượng thần dựng phía sau cái bàn lần nữa.
Hắn không định dùng con mắt dọc ở ấn đường để quan sát, bởi vì khoảng thời gian này hắn đã phát hiện có lẽ là cảnh giới không đủ hoặc là con mắt dọc ở ấn đường này cũng không phải vạn năng.
Vả lại, hắn không dám sinh ra ý không tôn trọng với bức tiên hiền trước mắt này!
Chí Thánh Tiên Sư đó!
Không cần nói Phu Tử ở thế giới tu chân có địa vị và thân phận ra sao, ngài ấy ở trên đất Hoa Hạ hơn hai ngàn năm trước đã thu nhận vô số đồ đệ, giáo dục cảm hóa vạn dân, lấy tư tưởng nho gia đặt nền móng cho xã hội hậu thế nên nhờ đó mà được phong Thánh.
Chỉ với thành tựu đó cũng đủ để vô số người ngưỡng vọng!
Vậy nên, Sở Vũ thật lòng tràn đầy sự tôn kính đối với vị tiền bối Thánh Hiền này.
Nhưng tiếp tục quan sát thì Sở Vũ cuối cùng cũng đã phát hiện bức tượng thần này có gì đó không giống với những bức tượng Phu Tử mà trước đây hắn đã nhìn thấy rồi.
Những bức tượng trước đó hắn từng thấy trên người không có tiên khí, hầu như đều có diện mạo đầy hiền từ.
Còn bức tượng thần trước mắt này không những toàn thân tỏa ra tiên khí, mà mặt mày còn mang theo một vẻ anh khí!
Cái gọi là anh khí chính là khí khái anh hùng!
Anh hùng!
Điều này khiến Sở Vũ nghĩ đến một việc, đó là tư tưởng nho gia từng bị cắt xén của Phu Tử!
Trong đó nổi tiếng nhất thuộc về câu “lấy đức báo oán”.
Về căn bản đã giải thích sai chủ ý của Phu Tử, lừa vô số người hơn hai ngàn năm!
Phu Tử nói: Lấy đức báo oán, lấy gì báo đức? Lấy chính trực báo oán, lấy đức báo đức.
Lấy đức báo oán là gì? Là người khác đạp bạn một cước, bạn còn phải dán mặt lên nói tôi không giận đâu? Nếu không vui thì đá tôi một cước nữa à?
Đó không phải là nói dóc ư?
Đây là do những đế vương phong kiến của hai ngàn năm nay vì để củng cố lợi ích của bản thân mà cắt xén tư tưởng của Phu Tử một cách cứng nhắc, xuyên tạc chủ ý của Phu Tử.
Làm ra một tư tưởng ngu dân!
Cho đến thời cận đại, tư tưởng khai hóa, chính phủ không còn ngu dân nữa nên sau khi tiến hành đọc và giải thích lại thì thế nhân mới thật sự hiểu rõ tư tưởng của Phu Tử.
Nhưng tư tưởng nho gia đã bị cắt xén truyền lại từ mấy ngàn năm vẫn thịnh hành trong dân gian.
Sở Vũ không hề thích.
Sở Vũ từ nhỏ đã rất khao khát có thể có danh sư chỉ bảo.
Từ sáu ngàn vạn năm trước đến nay, văn minh đã xuất hiện quá nhiều lần gián đoạn.
Sở Vũ tuy là gia tộc ẩn thế nhưng cho dù trong những tộc nhân ngày nay vẫn ở thế giới nhỏ ngoài địa cầu đó cũng không có ai cảnh giới quá cao thâm.
Chỉ điểm cơ bản thì không thành vấn đề, nhưng nếu nói tầng lớp cao hơn... đến nghĩ cũng đừng có nghĩ.
Điển tịch trong tàng thư các Sở gia không ít, nhưng cái thật sự hữu dụng thì lại không nhiều.
Năm xưa tổ tiên Sở gia vội vã rời khỏi địa cầu, lúc xây dựng thế giới nhỏ ngoài địa cầu thì không hề mang theo quá nhiều điển tịch hữu dụng.
Thời gian trôi qua, có quá nhiều kế thừa, vô số báu vật đều chôn vùi trong dòng sông thời gian.
Vậy nên, ngày nay tuy cực từ chuyển đổi, linh khí hồi phục nhưng muốn thật sự khôi phục đến thế giới tu chân tông môn mọc lên như rừng vô cùng huy hoàng như sáu ngàn vạn năm trước thì hiển nhiên... vẫn cần quá nhiều thời gian.
Nay trong những người tu luyện này hầu hết đều được coi là người khai hoang đời đầu tiên!
Những thứ họ cần học, cần làm, cần sắp xếp... đều quá nhiều!
Thực ra không chỉ Sở gia mà đại đa số gia tộc ẩn thế đều có tình hình gần như vậy.
Trong mắt người bình thường, những người ngồi tít trên cao, sống ở thế giới nhỏ ngoài địa cầu đều tựa như thần tiên.
Trên thực tế lại là ngăn cách với thế giới, ngắc ngoải và miễn cưỡng duy trì, hơn nữa có hình thức giảm dần, đời này không bằng đời sau.
Trong thời gian linh khí chưa khôi phục thì họ đều sống rất khó khăn, so với những người bình thường trong thế tục chẳng qua là có thêm dược liệu thượng hạng, kế thừa thêm một số tu luyện mà thôi.
Sáu ngàn vạn năm nay, gia tộc ẩn thế tiêu vong tự nhiên, thậm chí cả cổ giáo và cổ phái... như cá diếc vượt sông, không thể đếm xuể!
Vì vậy mới nói, nếu bức tượng thần trước mắt này thật sự là vị thánh hiền hiển hóa giữa thế gian hơn hai ngàn năm trước, nếu ngài ấy thật sự là một người siêu năng vô thượng.
Vậy thì bái ông ấy làm thầy quả là một việc mà Sở Vũ tha thiết ước mong!
“Tiên sinh thật sự muốn nhận tôi làm đồ đệ?”
Trong lòng Sở Vũ cuộn trào dữ dội, vái một vái với bức tượng thần.
Lách cách!
Cuốn sách cổ trên bàn không có gió mà tự chuyển động, nhẹ nhàng lật ra trang thứ nhất.
Trên đó dùng chữ phồn thể viết hai chữ triện nhỏ-Tổng Cương.
Sở Vũ có hơi nghi hoặc, chân mày hơi giật, nói thầm tổng cương là có ý gì?
Tổng cương tu luyện?
Khẩu khí này... có chút quá lớn rồi nhỉ?
Hắn bước chậm lên phía trước, muốn lật mở cuốn sách cổ đó xem thử nội dung phía sau.
Trong đại điện, pháp âm to lớn đó lại vang lên lần nữa.
“Vào môn của ta, học pháp của ta, truyền đạo của ta, mở rộng ý ta.”
Sở Vũ nhíu mày, vẫn đưa tay ra lật sách cổ. Tiếp đó, tay của hắn xuyên qua từ trên cuốn sách cổ này rồi chạm phải cái bàn lạnh lẽo phía dưới.
“...” Sở Vũ vẻ mặt nghẹn lời, nhìn với vẻ có hơi không dám tin, dùng tay vỗ vỗ trên cuốn sách cổ này.
Bịch bịch bịch...
Ừm, toàn là vỗ lên trên cái bàn cứng chắc lạnh lẽo đó.
“Đây là... giả?”
Sở Vũ lẩm bẩm một câu.
Tiếp đó, sách cổ lại lật ra một trang nữa.
Trên đó cũng dùng chữ triện để viết: Cách tu hành của người trong thiên hạ, pháp môn vạn ngàn. Cơ thể người giống như vũ trụ mênh mông, tu luyện bản thân chính là tu hành. Cơ thể người có ba trăm sáu lăm chính huyệt, có mười hai chính kinh. Lại có kỳ kinh bát mạch, tổng số huyệt vị hơn một ngàn. Muốn tu hành đến bậc cao thì cần thông suốt tất cả huyệt vị, kinh mạch...
Sách cổ không quá dày, nhìn vào cũng chỉ mười mấy trang. Nhưng cảm giác chữ trên mỗi trang đều rất nhiều, viết bằng chữ triện.
Trang này chủ yếu là ghi lại một số kiến thức về tu hành.
Trên đó tuy không giải thích nên tu luyện như thế nào, nhưng Sở Vũ lại xem đến mức hoa mắt thất thần, như nhận được bảo vật!
Bởi vì trên đó giới thiệu một số kiến thức mà Sở Vũ trước giờ chưa từng tiếp xúc!
Dựa theo những thứ mà bộ tổng cương này nói, chỉ đả thông ba trăm sáu mươi lăm chính huyệt thì căn bản không được tính là xung huyệt cảnh đại viên mãn.
Chỉ có thể tính là tương đối viên mãn mà thôi!
Chỉ đả thông ba trăm sáu mươi lăm chính huyệt, vậy thì cũng chỉ có thể đả thông mười hai chính kinh.
Sự viên mãn nhỏ này có thể xung kích cảnh giới cao hơn, nhưng mãi mãi mất đi cơ hội trở nên mạnh hơn!
Theo cách nói trên tổng cương, chỉ có đả thông toàn bộ huyệt đạo, kinh mạch của cơ thể thì vũ trụ cơ thể người mới tính là được kích hoạt hoàn toàn!
Mới được xem là... tu luyện thật sự!
Cái gọi là thiên nhân hợp nhất chính là như vậy.
Không đả thông toàn bộ huyệt đạo, không thông suốt toàn bộ kinh mạch thì sao có thể thiên nhân hợp nhất chứ?
Không thể thiên nhân hợp nhất thì dựa vào cái gì mà muốn truy tìm tiên đạo phiêu miễu?
Bộ tổng cương này là một bộ công pháp tu luyện được tinh luyện ra sau khi tập hợp vô số pháp môn tu luyện.
Dành riêng để đả thông huyệt đạo, kinh mạch toàn thân!
Nếu là trước đây, nếu Sở Vũ nghe người khác nói có loại công pháp này thì hoặc là không tin, hoặc là dè bỉu.
Nhưng nhìn thấy bộ sách cổ này ở trước mặt Chí Thánh Tiên Sư đó, thật sự là hắn không thể không tin.
Sở Vũ sau đó cung kính quỳ xuống hành lễ trước mặt tượng thần, khấu đầu lạy tạ một cách cung kính, miệng nói: “Sư tôn tại thượng, xin nhận của đệ tử ba lạy!”
Sau ba lạy, cuốn sách cổ trên bàn lượn lờ nhẹ như lông vũ, bay đến trước mặt Sở Vũ.
Lần này, Sở Vũ giơ tay ra thì cuốn sách cổ rơi vào trong tay hắn.
Đã trở thành vật thật rồi!
Phương thức của thánh nhân đúng là bí hiểm khó lường.