Vô Cương

Chương 22: Chương 22: Làm Nhục




Sở Thiên Hùng lúc này bắt đầu giới thiệu những người này cho Sở Vũ.

“Đây là thiếu gia con vợ cả của Sở gia chúng tôi, Sở Vũ.”

“Vị này là Cao tổng, ừm, sau này vẫn mong Cao tổng chiếu cố nhiều nhiều!”

“Vị này là Triệu tổng…”

“Đây là…”

Sở Thiên Hùng không thấy chán, cứ lần lượt giới thiệu từng người cho Sở Vũ.

Lúc này, một ông già hơn sáu mươi tuổi đi qua đó. Sở Thiên Hùng lập tức đi lên trước bắt tay với người này.

Ông già rất điềm tĩnh, khí trường trên người cũng rất mạnh. Trong ánh mắt nhìn Sở Vũ có mang theo nụ cười mỉm hơi khích lệ.

“Sở Vũ, vị này là Đổng trưởng lão. Đây là nhân vật lớn của Long Thành chúng ta!”

Sở Thiên Hùng giới thiệu cho Sở Vũ, sau đó trò chuyện với ông ấy.

“Ha ha, gọi là Đổng tổng cũng được, cái gì? Đổng Thành Chủ? Ồ ồ, việc giữa những người trẻ tuổi không xung đột trực diện thì tốt.”

Ông già họ Đổng nhắc đến Đổng Thành Chủ vãn bối của ông ấy với Sở Thiên Hùng, nói Đổng Thành Chủ và Sở Vũ từng có duyên gặp mặt.

Đổng Thành Chủ mà ông già họ Đổng nhắc đến chính là người thanh niên cùng ăn cơm với Tạ Thiên Vũ vào cái đêm mà Sở Vũ phát sinh xung đột với Tạ Thiên Vũ trước đó.

Lão họ Đổng nói đó là vãn bối của mình, trước đó hình như có chút hiểu lầm nhỏ với Sở Vũ nhưng cũng không có gì, thanh niên mà.

Đây đều là những lão già xảo quyệt, từ trên mặt căn bản không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng họ.

Nhưng ông ta nhắc đến Đổng Thành Chủ thì vẫn khiến trong lòng Sở Vũ hơi chột dạ.

Sau đó Sở Thiên Hùng nhìn thấy một ông già năm mươi tuổi từ bên cạnh đi đến nên nhìn Sở Vũ giới thiệu một cách trọng thể.

“Vị này là Lục trưởng lão…”

Ông này mỉm cười với Sở Vũ: “Ta nghe đứa cháu Lục Phong của ta nói qua về cậu, là một nhân tài.”

Sở Vũ lễ phép cười một cái, sắc mặt không đổi nói: “Ông quá khen rồi.”

Hắn không ngờ rằng ở đây lại có thể gặp được người của Đổng gia và Lục gia. Xem ra bố cục ở thế gian của những gia tộc ẩn thế này đều rất lớn.

Tiếp đó, Sở Thiên Hùng dẫn Sở Vũ đi giới thiệu từng người.

Những người này cũng biết thân phận của Sở Vũ, con vợ cả Sở gia. Trông bề ngoài thì đều rất khách sáo.

Chỉ là ánh mắt của một số người nhìn Sở Vũ không tránh khỏi có chút hàm ý sâu xa.

Về cơ bản người của gia tộc ẩn thế đều biết những việc xảy ra với Sở Vũ.

“Vị thiếu gia đã từng là thiên tài trước kia của Sở gia, sau đó bị phế lúc sáu tuổi đó à, he he, đã lớn như vậy rồi, trông ra dáng một nhân tài, chỉ đáng tiếc…”

“Nghe nói Sở gia ở kinh thành lần này… ừm, có liên quan với Sở Vũ. Không, không phải, cùng lắm chính là dây dẫn lửa thôi.”

“Hắn không ở kinh thành làm công tử tiêu sái của hắn, chạy đến Long Thành bên này làm gì?”

“Có lẽ là qua chơi thôi? Tiện thể tránh sự báo thù của Tạ gia?”

“Nếu thật sự trốn sự báo thù của Tạ gia thì nên về nhà tìm mẹ mới đúng…”

“Ha ha ha!’

Một vài thanh niên quan sát Sở Vũ từ xa đã không nhịn nỗi mà thì thầm bàn luận. Thậm chí có mấy người nói chuyện không kiêng nể gì cả.

Với tu vi của Sở Thiên Hùng thì dĩ nhiên là nghe rất rõ, ông ấy không nén nỗi mà nhíu mày, đồng thời có chút lo lắng nhìn Sở Vũ một cái.

Nhưng lại phát hiện Sở Vũ giống như không nghe thấy gì cả vậy, trong lòng Sở Thiên Hùng bỗng nhiên phì cười, nghĩ thầm bản thân quên mất người cháu này của mình không có tu vi, dĩ nhiên không nghe thấy lời bàn luận của những người đó.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng Sở Thiên Hùng vẫn đưa mắt lạnh lùng nhìn đám người bàn luận Sở Vũ một cái, thân là người Sở gia nên ông ta không thể cho phép có người tùy tiện xỉ nhục Sở Vũ.

Nhưng mà có người còn trực tiếp hơn ông ấy.

Sở Tiếu Tiếu mặt không biểu cảm trực tiếp đi thẳng đến chỗ mấy người vừa nói chuyện quá đáng đó, chờ đến lúc Sở Thiên Hùng chú ý đến thì Sở Tiếu Tiếu đã đi đến trước mặt mấy người đó.

“Các người rất mạnh ư?” Sở Tiếu Tiếu vốn dĩ đã cao, hôm nay mặc một bộ váy dài quét đất dành cho tiệc tối, chân mang đôi giày cao gót thủy tinh càng lộ rõ dáng cao ráo động lòng người.

Khí chất cao quý, tao nhã.

Sở Tiếu Tiếu lúc này, một thân khí trường vô cùng lớn mạnh nhưng hoàn toàn không có luồng sinh lực của tiểu nha đầu ngang tàng trước kia.

Đứa trẻ xuất thân từ gia tộc lớn kiểm soát loại tình cảnh này rất lành nghề.

“Sở Tiếu Tiếu, cô có ý gì?” Một thanh niên mười tám mười chín tuổi có chút không phục liếc mắt nhìn Sở Tiếu Tiếu. Vừa nãy hắn là tên chế giễu sôi nổi nhất.

Tuổi lớn một chút nên dĩ nhiên trưởng thành hơn một chút, nói năng cũng sẽ bớt phóng túng hơn.

“Ý của tôi là hãy quản cho tốt cái miệng rách của các người, làm một người có tu dưỡng… không làm mất mặt trưởng bối nhà mình.”

Miệng của Sở Tiếu Tiếu rất sắc bén, không nói bậy lời nào nhưng lại trực tiếp khiến cho tên thanh niên mười tám mười chín tuổi đó tức đến nỗi trợn cả mắt.

Lúc này ở đây tập trung toàn nhân vật lớn, hắn cũng không dám quá láo xược mà chỉ dám càu nhàu nhỏ tiếng: “Có gì giỏi chứ? Phế… Hứ, không có thực lực còn sợ người khác nói?”

“Thực lực?” Sở Tiếu Tiếu nhếch mép nhìn hắn một cái: “Tạ gia cũng yếu à?”

Tạ gia!

Yếu không?

Ai dám nói ẩn thế gia tộc Tạ gia nhỏ yếu?

Cho dù họ thua trong trận chiến ở Yến Kinh nhưng nhìn khắp Hoa Hạ cũng không có bao nhiêu người dám nói Tạ gia rất yếu.

Vậy nên khi câu này của Sở Tiếu Tiếu vừa ra khỏi miệng thì những tên thanh nhiên đó lập tức ngậm miệng.

“Vì vậy, hãy chú ý hành động và lời nói của bản thân, lớn như vậy rồi…” Sở Tiếu Tiếu nói rồi ngẩng đầu bước đi tựa như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.

Khóe miệng tên thanh niên mười tám mười chín tuổi đó giật giật, một hồi lâu mới thẹn quá hóa giận mắng nhỏ một câu: “Ta khinh!”

“Anh khinh cha anh ấy, anh còn đánh không lại tôi.” Sở Tiếu Tiếu đã đi rất xa nói một câu mà không thèm quay đầu lại.

Những người có mặt ở đó đều nghe thấy, không nhịn nỗi che miệng cười.

Sở Thiên Hùng bên đó có chút bất lực thở dài một hơi, nhìn Sở Vũ nói: “Sau này nha đầu này nhờ con đó, nó không chịu theo ta về gia tộc nhưng tính cách quá nóng nảy, ta sợ nó sẽ chịu thiệt thòi.”

“Chú Hùng yên tâm đi, có con ở đây thì không ai có thể ức hiếp con bé.” Sở Vũ cười nhẹ trả lời.

Cảnh tượng vừa nãy, Sở Vũ với xung huyệt cảnh bát đoạn dĩ nhiên là biết rõ trong lòng.

Một đám trẻ con mà thôi, hắn dĩ nhiên sẽ không giống như họ.

----

Trong một gian phòng khách xa hoa bên trong câu lạc bộ, một thanh niên thân hình gầy ốm, tướng mạo rất khôi ngô nằm trên ghế sô pha một cách mất hình tượng, hai chân đặt lên trên bàn trà, đang gọi điện thoại.

Trong phòng vẫn còn một thanh niên khác, tướng mạo cũng rất anh tuấn nhưng hơi ẻo lả, giữa hai lông mày có chút cảm giác của con gái.

“Anh làm kiểu gì vậy? Lại bị một tên phế nhân ức hiếp? Còn cả gia tộc các người… Chậc chậc, tôi nói có phải các người ở Yến Kinh quá lâu rồi không? Đã mất đi cảnh giác rồi?”

Thanh niên nói năng rất tùy ý, trong ngữ khí vẫn mang theo mấy phần chế nhạo.

“Nghe nói tên phế nhân đó hiện giờ đang ở chỗ tôi, he he, anh cầu xin tôi đi… Được, chúng ta là bạn bè nên tôi sẽ giúp anh trút giận. Nhưng mà tiểu tử đó là phế nhân, ở chỗ Hồ Tiên Động hắn không thể đi được rồi. Anh muốn đích thân dẫn người qua đây xử hắn? Được, tôi sẽ coi như không nhìn thấy. Có điều lần này nếu lại thất thủ thì sẽ có chút mất mặt đó nhé…”

Sau khi nói thêm mấy câu, thanh niên ngắt điện thoại, sau đó nhìn người thanh niên có hơi cẩn trọng ngồi bên cạnh.

“Lãnh Tuấn, anh vừa nói Sở gia chỉ đến có ba người đúng không?”

Người thanh niên tướng mạo có chút ẻo lả gật gật đầu: “Đúng vậy, Ngô thiếu gia, có Sở Thiên Hùng và con gái ông ta Sở Tiếu Tiếu, còn có tên phế nhân đó.”

Lãnh Tuấn nói rồi, trên khuôn mặt ẻo lả đó lộ ra một nụ cười, mang theo mấy phần nịnh hót nhìn tên thanh niên: “Đúng rồi Ngô thiếu gia, đứa con gái của Sở Thiên Hùng đó tuy năm nay mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng đã trổ mã rất xinh đẹp…”

Thanh niên xua xua tay, nói nhạt: “Đám người các anh từ sáng đến tối chỉ biết chút chuyện này.”

Lãnh Tuấn có chút ngại ngùng nói: “Vâng, Ngô thiếu gia giáo huấn rất phải…”

“Cũng không phải giáo huấn, mọi người có duyên gặp mặt, tôi chỉ nhắc nhở anh vài câu.” Thanh niên vẻ mặt dửng dưng nói: “Gia tộc thế tục có mạnh hơn nữa thì ở bên trong cũng kém hơn gia tộc ẩn thế vô số lần. Giống như lãnh gia các người ở Long thành này miễn cưỡng xem là hào môn. Nhưng một gia tộc ẩn thế bất kỳ cũng có thể dễ dàng đè bẹp các người. Vì vậy, con cháu của gia tộc ẩn thế cho dù là phế nhân thì các người cũng bớt đụng vào. Đây không phải đả kích anh, đây là lời khuyên chân thành.”

Lãnh Tuấn gật đầu vẻ mặt cảm kích: “Ngô thiếu gia nói phải, thụ giáo rồi!”

“Ừm, đi thôi, đi xem thử tiểu cô nương của Sở gia đó, nếu nhìn vừa mắt thì miễn cưỡng nhận làm thị nữ cũng được…”

Thanh niên gầy ốm đứng dậy, nói nhẹ nhàng.

----

Sở Thiên Hùng đã được một đám nhân vật lớn mời đi, nói là muốn bàn bạc việc lớn.

Sở Vũ thì tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, nhìn Sở Tiếu Tiếu chiến thắng quay về, mỉm cười: “Những chỗ như này em thường tham gia phải không?”

Sở Tiếu Tiếu gật đầu: “Vâng ạ, loại tiệc rượu này mỗi năm đều có rất nhiều, từ nhỏ em đã thích đi theo bên cạnh cha. Nhưng tham gia nhiều rồi cũng không có thú vị gì nữa, còn không bằng đi ra ngoài chơi.”

“Tiếu Tiếu, em có lý tưởng không?” Sở Vũ bỗng nhiên hỏi.

“Lý tưởng?” Sở Tiếu Tiếu chau mày.

Vấn đề này đối với một thiếu nữ trẻ tuổi mà nói hình như có chút xa vời.

“Nghĩ vớ nghĩ vẫn thì có không ít. Nhưng… đó đều là suy nghĩ của trẻ con chưa trưởng thành thôi. Sao anh lại đột nhiên hỏi cái này?” Sở Tiếu Tiếu nhìn Sở Vũ có chút kỳ lạ.

Sở Vũ vừa muốn nói chuyện thì bên đó bỗng nhiên truyền đến một trận náo động.

“Lãng thiếu gia ra rồi!”

“Lãnh thiếu gia đến rồi.”

“Người bên cạnh Lãnh thiếu gia là ai? Đẹp trai quá!”

“Nghe nói là khách quý mà Lãnh thiếu gia mời đến!”

Trong đám đông truyền đến một loạt lời bàn luận, không ít cô gái xinh đẹp trẻ trung hai mắt sáng rực nhìn bên đó.

Sở Vũ nhìn qua bên phát ra tiếng thì chỉ thấy một người thanh niên tướng mạo khôi ngô, hơi lộ chút ẻo lả, đi cùng là một thanh niên vóc dáng cao lớn, gầy ốm nhưng vô cùng tuấn tú từ bên trong đi ra.

Sở Tiếu Tiếu thấp giọng nói: “Cái tên có chút giống con gái đó là thiếu gia con vợ cả của Lãnh gia. Người đi cùng hắn em không quen, chưa từng gặp.”

Sở Vũ gật gật đầu.

Lúc này, Lãnh Tuấn và tên thanh niên bên đó cũng vừa hay nhìn về phía Sở Vũ bên này.

Lãnh Tuấn hình như đang dùng truyền âm nói gì đó với tên thanh niên, sau đó hai người lại cùng đi về phía bên này.

Đám người trước đó bị Sở Tiếu Tiếu châm biếm lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, đổi thành biểu cảm như xem kịch hay.

Lãnh Tuấn cùng thanh niên đó vừa di chuyển thì không ít người đều vây chặt họ, cùng đi theo qua bên đây.

Lãnh Tuấn và thanh niên đó không nhìn Sở Vũ lấy một cái, ánh mắt đều nhìn vào Sở Tiếu Tiếu.

Sở Tiếu Tiếu nhíu mày nhìn Lãnh Tuấn, nói có chút khó chịu: “Làm gì thế? Chưa nhìn thấy người đẹp à?”

Lãnh Tuấn trong mắt người khác là đại thiếu gia Long Thành, rất uy phong nhưng trong mắt Sở Tiếu Tiếu hắn không được xem là gì cả.

Cũng giống như thanh niên đó nói lúc nãy, hào tộc trong thế tục là không thể sánh được với gia tộc ẩn thế… bên trong thua kém quá nhiều!

Lãnh Tuấn có chút ngại ngùng nhưng lúc này thanh niên bên cạnh hắn đã mở lời: “Cô tên Sở Tiếu Tiếu?”

Sở Tiếu Tiếu nhìn thanh niên đó một cái, không nói gì cả, ánh mắt lại đang tìm cha mình.

Bởi vì cô có thể cảm nhận thấy rõ rệt thanh niên này không tầm thường.

“Đi theo ta, làm thị nữ của ta.” - Thanh niên nhẹ nhàng nói, giống như đang nói một việc rất bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.