Vô Cương

Chương 50: Chương 50: Ngấm Ngầm Mưu Tính




Quả nhiên, một anh chàng mặc áo màu xanh bên cạnh người thanh niên nhẹ nhàng mở lời: “Lạc Viễn, đủ rồi. Bọn họ đã muốn chết thì cần gì phải ngăn cản?”

Người thanh niên Lạc Viễn mặc áo dài trắng lắc lắc đầu: “Bọn họ không có tư cách vào!”

Một cô gái dung mạo xinh đẹp nói với vẻ mặt cay nghiệt: “Không biết lợi hại, bọn họ muốn vào thì cứ để cho họ vào đi!”

Lạc Viễn nhìn những người đó một cái, sau đó thở nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Không ít người ở bên cạnh Lạc Viễn đều nhìn những người đó một cái với vẻ cười gượng, không nói gì cả.

Phạm Kiến nói lẩm nhẩm: “Làm gì mà dữ vậy chứ, trong di tích thượng cổ vốn dĩ đã đủ nguy hiểm rồi, mọi người cứ dựa vào cơ duyên và bản lĩnh của mình không được ư?”

Không ai phản ứng hắn, ngay cả Sở Vũ cũng cảm thấy cái tên này có hơi lý tưởng hóa.

Dù trong lòng Sở Vũ cũng nghĩ như vậy, nhưng thế giới này không đồng ý mà!

Lạc Viễn và những người khác, từng người phi thân nhảy đến chỗ cửa động của Hồ Tiên Động, cho dù là thân phận gì thì cũng đều bò vào một cách cẩn thận.

Không còn cách nào khác, cửa động chỉ lớn chừng đó, muốn đi vào một cách nghênh ngang là việc không thể nào.

Nếu tung một chưởng nổ tung thì chưa nói đến việc cực kỳ có khả năng sẽ phá hoại kết giới ở đây, mà không chừng còn có thể gây ra phản ứng dây chuyền, vì thế cũng không ai dám làm như vậy.

Những người đó, tổng cộng hai mươi người nối đuôi nhau đi vào.

Còn lại những người vừa nãy bị Lạc Viễn từ chối thì đứng ở đó, sắc mặc u ám không động đậy.

Cho đến lúc này, Phạm Kiến mới cười hi hi nói: “Các người đừng trách cái tên thư sinh đó, đám người họ hầu như đều đến từ cổ giáo, cổ phái và thị tộc cổ xưa, ai ai cũng là kẻ giết người không chớp mắt. Cái tên thư sinh vừa nãy chính là không muốn nhìn thấy các người đi nộp mạng một cách vô tội mới nói ra lời châm biếm các người thôi.”

“Thật sao?” Có người ít nhiều có hơi không tin.

“Không thù không oán, tại sao lại muốn giết chúng tôi?” Có người hùa theo.

Phạm Kiến cười he he nói: “Trên thế giới này, việc người không thù không oán nhưng lại động đao giết người rất nhiều, các người đều là người trưởng thành mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu ư?”

Mọi người trở nên trầm mặc.

Đạo lý dĩ nhiên là hiểu, nhưng rất uất ức!

“Cũng quá đáng rồi nhỉ? Chưa tìm được gì cả mà...” Có người càu nhàu.

Phạm Kiến cười nói: “Anh biết vừa nãy những người khác tại sao lại ngăn tên thư sinh Lạc Viễn đó không?”

Mọi người hơi ngẩn ra.

Phạm Kiến nhe răng cười nói: “Đó là vì những người đó hi vọng các người có thể có thu hoạch ở trong đó, sau đó họ đứng ở cửa vào trực tiếp cướp lấy là được rồi!”

“...”

Đúng là đồ phá hoại!

Mọi người đều có vẻ mặt không nói nên lời, đồng thời đều cảm thấy bừng bừng lửa giận.

“Thế giới này, đã là giới tu hành rồi!”

Phạm Kiến thu lại nụ cười, lộ ra mấy phần nghiêm túc nhìn mọi người: “Biết giới tu hành là gì không? Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì được tôn trọng! Nắm đấm lớn thì có lý! Hiểu không?”

Hiểu không?

Chắc chắn là cũng hiểu!

Phạm Kiến nói tiếp: “Tôi khuyên các anh vẫn nên quay về đi, những người đó không màng các anh là người của gia tộc ẩn thế nào đâu. Gia tộc ẩn thế trong mắt những người đó chẳng qua là mạnh hơn một chút so với những người trong thế tục mà thôi. Suy cho cùng thì trong mắt họ vẫn chỉ là loài giun dế.”

Mọi người nghe xong lời này, tuy trong lòng đều không thoải mái, nhưng lại không thể không thừa nhận, anh ta nói rất có lý.

Gia tộc ẩn thế chẳng qua là những gia tộc nhỏ bé sáu ngàn vạn năm trước!

Cường giả thật sự vào lúc đó đều đã rời đi, chỉ còn lại một nhóm phụ nữ già yếu và trẻ con ở lại thế giới ngày càng khô héo kéo dài hơi tàn mà thôi.

Mà những cổ giáo, cổ phái, thị tộc cổ xưa đó cho dù ở lại chỉ toàn là bệnh tật già yếu, nhưng bên trong suy cho cùng cũng mạnh hơn quá nhiều so với người khác!

Họ có truyền thừa tương đối hoàn chỉnh, có các loại pháp khí lớn mạnh.

Cho dù vì thế giới trở nên khô héo, người tu chân lớn mạnh càng ngày càng ít, nhưng sau khi thế giới khôi phục thì tốc độ nổi dậy của họ cũng nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng được!

Sự chênh lệch này tựa như trời và đất.

Vậy nên, trong mắt những người cổ giáo, cổ phái và thị tộc cổ xưa đó thì gia tộc ẩn thế... trước giờ đều là một đám giun dế không đáng nhắc đến!

Thứ giun dế này hoặc là không đếm xỉa, hoặc là một đạp nghiền chết, tùy tâm trạng.

“Đa tạ đã nhắc nhở.” Võ giả xung huyệt cảnh lục đoạn đó của Lãnh gia chắp tay về phía Phạm Kiến, trong giọng nói tràn đầy sự cay đắng.

Những người khác cũng đều chắp tay thi lễ với Phạm Kiến, bày tỏ sự cảm ơn.

“Đi thôi, ở đây... đã không phải là nơi chúng ta có thể tham gia rồi.” Hai võ giả xung huyệt cảnh lục đoạn của Lãnh gia cúi đầu tiu nghỉu rồi rời đi trước.

Ngô gia Thanh Hải là trợ thủ mà họ tìm đến, nhưng khi Ngô Đông đi vào thì nhìn cũng không thèm nhìn họ một cái.

Giao tình gì đó ở trước mặt lợi ích to lớn thì thật sự là không đáng nhắc đến.

Nhưng vẫn có hai ba người không rời đi, trong mắt họ lóe lên vẻ cứng rắn.

Phạm Kiến có hơi kinh ngạc: “Các anh không đi?”

Một người trong đó nói: “Vẫn là muốn thử vận may.”

Phạm Kiến lắc lắc đầu, nói: “Những người đó nhất định sẽ chặn ở cửa vào mà giết, các người tự cầu nhiều phúc nhé!”

Nói rồi, Phạm Kiến nhìn về phía Sở Vũ: “Tống huynh chúng ta vào thôi.”

“Các anh không sợ bị chặn giết à?” Có người không nhịn được hỏi.

Phạm Kiến cười cười: “Dĩ nhiên không sợ, bọn tôi có pháp khí hộ thân.”

Nói rồi, Phạm Kiến tung người nhảy lên Hồ Tiên Động, bò vào trước.

Sở Vũ theo sát đằng sau.

Phạm Kiến truyền âm cho Sở Vũ nói: “Lát nữa tôi vào trước, tôi nói với anh, bọn họ chắc chắn có người sẽ chặn giết ở cửa vào. Trên người tôi có pháp khí hộ thân nên không sợ họ, sau khi tôi vào được năm giây thì anh hãy vào, tôi sẽ dụ họ đi khỏi.”

“Tại sao anh lại phải giúp tôi?” Trong lòng Sở Vũ ít nhiều có chút nghi hoặc.

Với anh chàng mặt dày có tên kỳ lạ này cũng coi như là bèo nước gặp nhau thôi, trước đó chưa từng gặp mặt nên lẽ ra hắn không có lý nào lại nhiệt tình như vậy chứ?

“Ha, anh chắc là vừa từ đất Tứ Xuyên về nhỉ?” Phạm Kiến cuối cùng đã nói ra nguyên nhân thật sự.

Hắn đã nghe được một số chuyện xảy ra ở đất Tứ Xuyên bên đó, biết một người tên là “Tống Hồng” từng giúp Lâm Thi Mộng, đồng thời ở bên đó hình như nhận được cơ duyên lớn.

“Tôi có thù với Tề Hằng, người có thể khiến hắn xui xẻo thì đều là bạn của tôi!” Phạm Kiến nói.

“Cái tên nhóc con có gương mặt trẻ con đó?” Sở Vũ hỏi.

“Nhóc con có gương mặt trẻ con? Ha ha ha ha ha, đúng là hình tượng thật! Đứa cháu trai đó đặc biệt không ra gì cả, nham hiểm vô cùng. Cả ngày cứ mang khuôn mặt trẻ con nhưng làm việc lại nham hiểm gian xảo, đáy lòng nhỏ còn chưa bằng cái lỗ kim! Mẹ nó chứ...”

Phạm Kiến nhắc đến Tề Hằng thì dường như bụng đầy lửa giận, chửi mát.

Sở Vũ cảm thấy cái tên này tám chín phần là đã chịu thiệt không ít ở chỗ Tề Hằng.

“Tôi nghe nói tên tiểu tử đó phế rồi, thật là tin vui khiến lòng người sảng khoái, trời đất cũng cùng chúc mừng...”

Sở Vũ: “...”

“Nhưng mà Tống huynh, anh cẩn thận một chút, anh đừng thấy đám khốn ngồi tít trên cao đó vừa nãy dường như không chú ý đến anh, trên thực tế thì hiện giờ họ chắc đều biết anh là ai rồi. Rất nhiều việc trong thế giới của người bình thường có lẽ truyền đi rất chậm, nhưng ở trong tổ chức này thì đều truyền nhanh như bay.”

Phạm Kiến nhắc nhở một cách tốt bụng.

“Ừm, cảm ơn!” Sở Vũ trả lời một câu.

“Không cần khách sáo, tôi cũng thấy đám khốn nạn đó không thuận mắt.” Phạm Kiến nói đoạn, đã bò đến chỗ kết giới.

Hắn quay đầu nhìn Sở Vũ một cái: “Nhớ kỹ, tôi vào đó sẽ dụ họ đi, năm giây sau thì anh hãy vào!”

Sở Vũ gật gật đầu, vào khoảnh khắc Phạm Kiến tiến vào kết giới, Sở Vũ mở đôi mắt dọc ở ấn đường nhìn hắn một cái.

Phạm Kiến chồm về phía trước, thân hình hắn bỗng chốc biến mất ở chỗ đó.

Lúc này, tên gián điệp không hề biết họ vừa nói chuyện gì bỗng nhiên nói: “Điểu gia cảm thấy tiểu tử đó không đáng tin lắm.”

“Nói thừa!” Sở Vũ nhìn tên gián điệp một cái.

Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói, là mấy tên võ giả không cam tâm đó bò theo vào.

Thấy Sở Vũ ở phía trước, phía sau có người hỏi: “Anh không vào à?”

Sở Vũ quay đầu nhìn anh ta một cái, nhe răng cười: “Hay là anh vào trước?”

Người đó lập tức chần chừ một lúc, nói: “Vẫn nên chờ chút đi...”

Không có ai là kẻ ngốc, trước đó Lạc Viễn đã báo hiệu, lúc này không ai muốn làm con chim đầu đàn đó.

Bất quá đợi ở đây một hai tiếng rồi vào, lỡ như bây giờ đi vào bị tấn công thì làm thế nào?

...

Bên đó, Phạm Kiến vừa vào thì lập tức nhìn thấy mấy người vây lại ở đó, nhưng lại không có ai tấn công về phía hắn.

Phạm Kiến lộ ra một ánh mắt đắc ý với mọi người, cười bỉ ổi, thân hình thoắt một cái chuồn đến phía sau.

Sau đó ở đó đếm: “Một, hai, ba, bốn... năm! Ôi chao, sao lại chưa xuất hiện?”

“Phạm Kiến, anh có được không vậy? Không phải nói chắc chắn sao?” Trước đó người thanh niên mặc áo dài màu xanh trợn mắt với Phạm Kiến một cái.

Phạm Kiến cũng có biểu cảm nghi hoặc, lẩm nhẩm: “Không đúng, tôi cảm giác hắn đã tin tôi rồi, tại sao không chui ra?”

Thanh niên mặc áo dài xanh cười lạnh lùng: “Người có thể ngấm ngầm mưu tính với Tề Hằng thì sẽ dễ dàng tin người khác như vậy ư?”

“Mẹ nó... cái tên này quả thực chính là người đã ám hại Tề Hằng, vừa nãy tôi đã moi được sự thật từ trong miệng hắn, cũng không biết là từ đâu chui ra, sao lại quỷ quái như vậy?” Phạm Kiến có hơi thất vọng.

“Thôi đi, chúng ta vẫn nên vào trước đi, họ đã ở phía trước rồi. Đừng để người khác giành trước.” Có người nói.

“Được...” Phạm Kiến ỉu xìu gật gật đầu.

Mấy người vừa mới đi ra mười mấy bước, bỗng nhiên đều dừng lại, sau đó cùng lúc... tấn công mạnh mẽ về phía cửa vào kết giới!

Ở đó bỗng bùng phát ra một luồng sáng rực rỡ!

Một luồng sóng sức mạnh đáng sợ bỗng nhiên tản ra!

Đó là ánh sáng chói mắt do bốn năm món pháp khí phát ra!

Một bóng người né tránh đến một bên tựa như âm hồn trước khi những đòn tấn công này đến!

Bịch bịch bịch!

Một chuỗi mấy tiếng vang lớn rơi lên chỗ trống.

Âm thanh chấn động tai đến mức gần điếc.

Tên gián điệp nói chói tai: “Đám khốn kiếp các ngươi!”

Trong mắt Sở Vũ lóe lên lửa giận, thân hình không lùi mà tiến, trực tiếp chồm về phía một người trong đó.

Giơ tay lên đánh ra một quyền.

Một luồng sóng sức mạnh cuộn trào mãnh liệt bỗng chốc bùng phát ra.

Người đó hoàn toàn không ngờ được Sở Vũ không những né được đòn hợp lực của họ, mà gan lại còn lớn đến mức này, còn dám phản kích họ.

Không kịp phát động pháp khí trong tay lần nữa, lập tức hét lên một tiếng giận dữ: “Đi chết đi!”

Một quyền gấp gáp đón về phía quyền của Sở Vũ.

Răng rắc!

Tiếng xương vỡ nát vang lên lanh lảnh.

Nắm đấm của người này bị một quyền của Sở Vũ đập nát vụn!

“Á!”

Người này lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Cánh tay đó của Sở Vũ tựa như thép, cứng chắc đến mức khó có thể tưởng tượng.

Một quyền đập nát nắm đấm của người này xong, dư lực vẫn chưa hết tiếp tục đánh vào chỗ yết hầu của người này.

Bùm!

Yết hầu của người này gồm cả xương cổ của hắn trực tiếp bị luồng sức mạnh cuộn trào mãnh liệt này đánh nát vụn!

Chết thảm ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.