- Ngọc Linh, nấp cẩn thận sau ta. Bọn Hầu Tộc khỉ núi kia rất giỏi ám toán.
Người có tên lang Sơn kia vừa nói vừa giao thủ với hai kẻ khác. Những kẻ này có rất nhiều đặc điểm giống với loài khỉ trong núi kia.
Bọn hắn có chiếc đuôi dài uốn lượn phía sau liên tục vung vẩy, có tên còn gắn một lớp gai nhọn ở đó tạo thành một vũ khí ám toán vô cùng tốt. Gương mặt tinh ranh và đôi mắt vô cùng sáng ngời. Theo như Lang Sơn kia nói thì đây chính là Hầu Tộc, tộc người lai với yêu thú khỉ...
Tới thời điểm hiện tại thì nhóm Thiên Vũ cũng đã có thêm một chút thông tin về mảnh đất này. Đa số người ở đây đều là Bán Nhân, hay gọi là người lai thú. Bọn họ có đầy đủ đặc điểm của một con người, nhưng lại kèm thêm một số đặc điểm và thiên phú của loài thú đó. Vậy nên phương hướng tu luyện theo con đường Luyện Cốt ở nơi đây vô cùng thịnh hành, cứ mười người thì có tám người chủ tu Luyện Cốt…
Như thanh niên Lang Tộc kia, tộc của hắn có đặc điểm mũi và tai vô cùng thính, đi kèm với sự hồi phục đáng kinh ngạc của cơ thể. Còn khả năng cuồng hóa kia nữa, hắn chỉ có cảnh giới Đấu Tướng trung kì giống như Thiên Vũ và tỉ muội song sinh Huyên Huyên, nhưng sau khi cuồng hóa thì có thể nuốt gọn cả ba người nếu chiến đấu trực tiếp a...
Một chọi với hai, vốn đã là quá sức với Lang Sơn kia, dường như lại có một cặp mắt trong bóng tối luôn rình rập hai người khiến hắn không có phút giây nào buông lỏng được.
Ngay khi hắn bị ép tới chân tường, thanh đại đao của Lang Sơn bị khóa chặt bởi đối thủ. Thời cơ đã điểm, một bóng mờ lao ra từ phía sau, lưỡi kiếm dài và mỏng như cánh ve quét ngang với mục tiêu chính là chiếc cổ trắng ngần của tiểu nữ có tên Ngọc Linh, người mà đang được Lang Sơn bảo hộ kia.
Đường kiếm đó vô cùng nhanh và hiểm, nó dường như đã khóa chặt mọi đường trốn tránh của tiểu cô nương kia. Trong khoảnh khắc, tình thế đã rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chỉ trong giây lát thôi sẽ lại có một cái đầu nhỏ bị chém vung lên giữa không trung…
“Khôngggg...” Lang Sơn hét lớn, lập tức buôn bỏ đại đao, thân thể hắn cấp tiến lùi lại, cứng rắn che chở trước thân ảnh nhỏ nhắn kia. Hắn cứng rắn lấy thân mình đỡ một kiếm bén nhọn vô cùng cho tiểu cô nương.
Roẹt... một cánh tay đang xoay tròn lên không trung, nó bắn ra dòng máu nhuộm đỏ khu vực xung quanh. Đường kiếm kia khoét sâu vào bả vai Lang Sơn và chém đi cả cánh tay của hắn.
Tên Hầu Tộc đánh lén kia vô cùng cảnh giác, hắn dường như đã nhận ra có người khác tiếp cận. Hắn vô cùng dứt khoát quay mình lẩn trốn vào trong bụi cỏ lau phía trước, trước khi đi còn rải lại một loạt thanh phi đao có hình móc câu vể phía Lang Sơn đang suy yếu kia.
Keng… keng… keng… Từng chiếc từng chiếc thanh phi tiêu liền rơi xuống trước mặt Lang Sơn, chúng đã được pháp bảo bản mệnh của Thiên Vũ đón đỡ toàn bộ. Gương mặt hắn suy yếu vô cùng, dòng máu tanh hôi từ bả vai bị chém kia không ngừng tuôn ra xối xả. Hai tên Hầu Tộc khác thấy có người tiến tới cũng cảnh giác đứng tại một góc của bãi lau sậy, để nếu cảm thấy tình hình bất ổn, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể trốn vào bãi cỏ lau rậm rạp cao quá đầu người kia.
Huyên Huyên liền tiến tới, áp mặt chiếc cự phủ đã được nung đỏ bởi lửa kia của mình vào miệng vết thương… Xèooooo… Mùi khét của thịt cháy tỏa ra tứ phía, tình cảnh gấp rút hiện tại không cho phép nàng cứu thương một cách bài bản cho Lang Sơn. Thiên Vũ lúc này bế Tiêu Tiêu trên tay, miệng liên tục gặng hỏi:
- Tiểu cô nương, có cách nào ngăn lại ca ca của nàng không, hắn hóa điên lên đuổi giết bất kì ai hắn gặp phải ahh.
Tiểu cô nương có tên Ngọc Linh kia quay mặt nhìn về phía sau lưng, miệng nàng vẫn im lặng không hề nói một lời nào, nhưng đôi mắt to tròn kia lại toát lên một vẻ lo lắng vô cùng rõ ràng.
Lang Sơn bên kia vừa gào lên vì đau đớn, đôi mắt hắn đỏ vằn, trán toát đầy mồ hôi hột, nhưng hắn vẫn kiên trì với lấy vũ khí của mình đang nằm lăn lóc trên đất kia rồi từ từ bò dậy. Hắn cố gượng đầu nhìn sang tiểu muội muội kia, một cái nhìn như đang gửi gắm một niềm hi vọng lớn lao vậy.
Tiểu cô nương kia cũng nhìn hắn, lông mày nhỏ của nàng nhíu lại, đôi mắt trở nên kiên nghị quyết tâm một cách lạ thường, nàng gật đầu về phía Lang Sơn rồi tiến lên phía trước Thiên Vũ.
Miệng nảng khẽ mở, đôi môi rung rung dường như đang nói gì đó vào khoảng không trước mặt, nhưng tất cả mọi người ở đây đề không hề nghe thấy bất cừ âm thanh gì từ cái miệng nhỏ nhắn kia.
Aaaaaaa…………. Trong bụi cỏ lau vang lên một tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Hai tên Hầu Tộc kia ngạc nhiên quay lại, trong mắt ánh lên sự khiếp sợ vô cùng, bọn hắn nhận ra, tiếng kêu kia chính là tên đồng đội đã đánh lén kia.
Ngay lập tức, cả hai phân ra hai hướng đối lập biến mất vào trong rừng cỏ lau kia. Nhưng rất nhanh về sau, hai tiếng kêu thảm thiết cũng lần lượt vang lên, nó báo hiệu hai sinh mạng vừa mới chạy trốn kia đã triệt để mất đi sự sống…
Tiểu cô nương vẫn đứng đó, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó, nhưng trước mặt nàng hiện lên một cây thánh giá sáng ngời màu bạch ngọc… nó tỏa ra một thứ ánh sáng vô cùng thuần khiết, thiện lương. Cảm tưởng rằng thứ ánh sáng này có thể tịnh hóa mọi thứ nhơ nhuốc, bẩn thỉu, đen tối trên thế giới này vậy.
Con người vốn vô cùng kì lạ, khi họ nghe một vài âm thanh, mà họ lại biết được âm thanh đó là từ cái gì phát ra. Vậy thì ấn tượng sâu trong tâm trí họ về âm thanh đó, sẽ chính là ấn tượng về vật đang tạo ra âm thanh. Điều đó giải thích tại sao đôi khi tiếng bước chân trong đêm tối lại mang cho bạn cảm giác rùng rợn tới như vậy, mặc dù nó chỉ là tiếng bước chân bình thường ngày mà bạn ngày nào cũng nghe thấy…
Roạt roạt roạt… Áp dụng điều tương tự, những tiếng cọ sát với nhau của những cây cỏ lau kia lại mang tới cảm giác rùng rợn cho cả năm người tại nơi đây. Họ cảm giác có một bóng hình to lớn đang di chuyển chậm rãi bên trong đó, và sự thật đúng là như vậy.
Cái đầu sói kia dàn dần nhô cao lên khỏi bãi cỏ lau, nó đã khoanh vùng được con mồi của mình và cuộc săn của nó lại tiếp tục bắt đầu một lần nữa. Cây thánh giá kia cũng càng ngày càng sáng chói, đối ngược với nó là vẻ mặt tiểu cô nương kia lại càng ngày càng trở nên tiều tụy. Đôi mắt to tròn lúc trước giờ đã ríu cả lại, không phải vì chói lóa mà là vì nàng đang vô cùng mệt mỏi, tưởng như nàng có thể ngất đi bất cứ lúc nào vậy.
Con quái vật hình người kia chậm rãi tiến tới, nó cũng đã phát giác ra sức mạnh thần thánh trên cây thánh giá kia, sâu trong thâm tâm nó đang đang đấu tranh kịch liệt, đấu tranh giữa sự sợ hãi và sự ấm áp của tình cảm gia đình. Nó lưỡng lự bước tới vô cùng chậm rãi, con mắt đỏ ngầu dữ tợn kia nhìn vào cây thánh giá không rời.
Càng tiến gần, càng tiến lại gần cây thánh giá đó, những sợi lông đỏ thẫm màu máu trên người nó cũng từ từ rụng đi, cơ thể từ từ thu nhỏ, những chiếc răng nanh từ từ ngắn lại… Nó, từ từ biến trở lại thành hình người. Tới khi chỉ còn cách cây thánh giá kia khoảng hai mét, “hắn” sụp xuống ngất xỉu giữa nền đất trống trải. Một thân ảnh nhỏ nhắn khác cũng theo đà ngã xuống ngất xỉu bên cạnh cây thánh giá quyền năng kia.
…
Không biết từ bao giờ, vết cào trên tay Tiêu Tiêu kia cũng đã chuyển biến tốt, nó không còn đen tím như bị trúng độc nữa, máu cũng đã ngừng chảy từ bao giờ. Miệng vết thương đã khép lại một nửa… Nàng ta hiện tại đã có thể phát huy chín mươi phần trăm sức mạnh của mình…
- Thu dọn hiện trường, giúp đỡ ba người này ẩm nấp.
Thiên vũ dứt khoát ra lệnh, thời gian cấp bách không cho hắn thả lỏng nghỉ ngơi chút nào. Chui mình vào bụi lau sậy phía trước, hắn truy tìm một vài manh mối trên những cái xác đã không còn nguyên vẹn của ba tên Hầu Tộc kia…
Theo như tốc độ hiện tại của bức vách điện trường, ước chừng chỉ còn ba tiếng nữa là nó sẽ khép lại hoàn toàn. Những đội nhóm đang lẩn trốn kia cũng đã lục đục ra khỏi nơi trú ẩn, mở đầu cho những trận chiến một mất một còn vô cùng ghê rợn trong mảnh đất này…