Võ Đạo Đan Tôn

Chương 668: Chương 668: Ẩn giấu sát cơ. (1)




- Thực lực không kém, nhưng mà cũng không cần quá mức giật mình, chỉ cần đạt tới Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ thì rất nhiều người làm được như vậy, tiểu tử kia tuyệt đối có tư cách tranh đoạt hai mươi vị trí đầu, nhưng mà lần này thì khó mà nói.

- Đúng vậy, thiên tài quá nhiều, không nói La Thiên Đô đám người này là thiên tài đỉnh cấp Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cho dù là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành cũng không dưới hai ba mươi người, võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ càng không cần nói, quá dọa người.

Rất nhiều người nhìn qua cảnh này, không ngừng bàn tán với nau.

- Lâm Tiêu, ngươi cuối cũng đã tới.

Từ lúc lên bình đài, Đông Phương Nguyệt Mính đã nhìn thấy, ánh mắt sáng ngời, nàng tự nhiên nhìn ra Lâm Tiêu bất phàm, hưng phấn đi tới hỏi thăm.

- Ha ha, ta còn tưởng rằng ngươi không kịp tới đấy.

Lý Dật Phong và Đoạn Hồng, Chu Chỉ càng không cần nói, nhìn thấy Lâm Tiêu thì vô cùng nhiệt tình.

Lâm Tiêu cười nói:

- Thiếu chút nữa là không tới kịp rồi, khá tốt, ta vận khí không tệ.

- Lâm Tiêu!

Trần Tinh Duệ và Trần Tinh Hạo hai huynh đệ đôi mắt sáng ngời, cùng tiến lên.

Còn có mấy tuyển thủ quận Hiên Dật thông qua khảo hạch cũng vây quanh, đều là đệ tử thiên tài của quận Hiên Dật, đối với đại danh Lâm Tiêu, bọn họ đã nghe qua, nếu như nói trong quận Hiên Dật bọn họ có quan hệ cạnh tranh, tới giải thi đấu thì bọn họ biến thành hợp tác, cùng chung kẻ địch, Nhìn thấy cùng quận có một cao thủ xuất hiện, trong nội tâm bọn họ không có chút ghen ghét, ngược lại càng hưng phấn và kích động.

- Không nghĩ tới ba năm không gặp, Lâm Tiêu đã mạnh tới mức này rồi!

- Thật khiến người ta giật mình, lúc này mới ba năm mà thôi!

- Hừ, thực lực coi như không tệ, năm đó ta thua ngươi, lúc này ta sẽ đánh bại ngươi trên thi đấu bài danh Phong Vân bảng.

Nhận ra Lâm Tiêu còn có Tư Không Hạo quận Kim Hà, Tử Xa Sơn quận Sóc Phương, Tổ Diệu quận Đôn Hoàng, Phục La quận Vân Long, Mạnh Giang thành Vô Song ... Bọn họ lúc trước cùng tham gia Thiên mộng bí cảnh với Lâm Tiêu, ký ức việc Lâm Tiêu đấu với Kim Minh vẫn còn mới mẻ, đặc biệt là Tư Không Hạo, Tử Xa Sơn tận mắt nhìn thấy Lâm Tiêu đánh chết Kim Minh thì chiến ý càng dạt dào.

- A? Các ngươi biết hắn sao?

Tất cả thiên tài đỉnh cấp nghe xong thì quay đầu lại hỏi thăm.

- Hắn tên là Lâm Tiêu, là thiên tài của quận Hiên Dật, năm đó chúng ta ở trong thiên mộng bí cảnh lịch lãm cùng với hắn, thực lực xem như không tệ, có lẽ cùng cấp bậc với chúng ta, nhưng mà trong giải thi đấu Phong Vân bảng này, nếu ta gặp được hắn, nhất định sẽ để hắn thua trong tay ta.

Tư Không Hạo và mấy người khác vô cùng cao ngạo, thần sắc hờ hững, ánh mắt tràn ngập tự tin.

Ba năm trước bọn họ là người nổi bật trong các võ giả của các quận thành, một đám đạt tới Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, trong Thiên mộng bí cảnh cũng đạt được thu hoạch rất khá, ba năm trôi qua, bọn họ càng tăng lên kinh người, yếu nhất cũng là Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, đa số người trong đó đạt tới Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, là lực lượng trung kiên trong thi đấu Phong Vân bảng, trong nội tâm vô cùng cao ngạo, sẽ không bị tư thái của Lâm Tiêu đánh bại.

- Thì ra là thế!

- Một hậu bối mà thôi, chưa đủ thành đạo!

Vài tên cao thủ đứng đầu nghe xong gật đầu, không quan tâm tới.

Bọn họ là người nổi bật trong Phong Vân bảng, là tồn tại cự đầu trong thế hệ trẻ, tranh đoạt là top 5 Phong Vân bảng, thậm chí là quán quân, có thể làm cho bọn họ động dung cũng chỉ có võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong... Về phần những người khác cũng chỉ có vài phần thực lực mà thôi, còn không cách nào khiến bọn họ chú ý tới.

Về phần La Thiên Đô, từ đầu tới cuối không thèm nhìn Lâm Tiêu một cái, đừng nói Lâm Tiêu, cho dù là Mặc Thanh Hiên, Đoạn Thiên Cừu, Tuyệt Vô Danh các cự đầu thế hệ trẻ cũng không được hắn đặt vào mắt, hắn giống như quân vương cao cao tại thượng bao quát chúng sinh, những người khác trong mắt hắn chỉ là con sâu cái kiến, hoặc có thể nói cùng xuất hiện với hắn hiện tại bây giờ chính là vinh dự, không lâu sau hắn sẽ bỏ xa mọi người, bởi vì hành trình của hắn là cả đại lục mà không phải một đế quốc Vũ Linh.

Thần thái mọi người bình thường, không ngừng trao đổi với nhau, tự nhiên không giấu được ánh mắt Lâm Tiêu, nhưng Lâm Tiêu cũng không đặt trong lòng, người khác nhìn hắn thế nào, hắn chưa từng quan tâm tới.

Trong hai tháng chạy đi, Lâm Tiêu cũng không có lười biếng, hắn tu luyện công pháp Thiên cấp Hư Tung La Ảnh, Đoạt Nguyên Linh Chỉ và Man Vương Phách Quyền thức thứ ba, tất cả đều có thành tựu và thu hoạch, cộng thêm bế quan trên đường đi, thực lực của hắn hôm nay đã dạt tới cực hạn, cho dù là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành hay Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, hắn hoàn toàn không đặt vào mắt.

Mục tiêu của hắn chính là quán quân giải đấu Phong Vân bảng lần này, trong mọi người cũng chỉ có La Thiên Đô là cho hắn khí tức khủng bố, những người khác trước mặt hắn không có ưu thế gì cả.

- Ồ, tiểu tử này là ai?

Lâm Tiêu đứng trước cửa thành nam tự nhiên lọt vào mắt Bách Lý Huyền, hắn nhướng mày, hắn kinh nghi hỏi, cảm thấy Lam Tiêu giống người hắn quen lúc trước.

Đông Phương Hiên Viên, Đông Phương Nguyệt Linh và Bạch Hồng Phi biến sắc.

Không chờ hai người nói chuyện, Thường Hành phó doanh chủ quận Võ Uy đột nhiên mở miệng nói:

- Quân vương đại nhân, tiểu tử này chính là Lâm Tiêu quận Hiên Dật, ban đầu ở thiên mộng bí cảnh đã đánh chết Kim Minh.

Kim Minh tại quận Võ Uy xem như là thiên tài có danh tiếng, tuy không bằng Đoạn Thiên Cừu nhưng cũng chỉ kém đối phương một chút mà thôi, không nghĩ tới trong thiên mộng bí cảnh hài cốt không còn, không còn sống đi ra, tự nhiên Thường Hành tức giận không thôi.

- Chính là hắn, hừ, chính là tiểu tử kia!

Trong mắt Tương Thiên Thần bắn ra tinh quang ác ý, lạnh lùng nói.

- Tiểu tử này là Lâm Tiêu? Cũng là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ sao? Xem ra thiên tài quận Hiên Dật không ít a!

Tứ hoàng tử Bách Lý Huyền như cười mà không cười nhìn qua đám người Đông Phương Hiên Viên, sắc mặt tự nhiên khó coi.

- Tứ hoàng tử khen nhầm, so với các quận khác thì còn kém nhiều.

Đông Phương Hiên Viên cười nhạt.

Bách Lý Huyền không hỏi thêm, nhìn qua lão giả áo xám phía sau, truyền âm nói với hắn vài câu, lão già này gật đầu, quay người rời đi.

Không lâu sau, lão giả quay về.

- Tứ hoàng tử điện hạ, võ giả này tên là Lâm Tiêu, là thiên tài đệ nhất Trại huấn luyện thiên tài quận Hiên Dật, tới từ thành Tân Vệ, một thành viên Võ điện, đại ca của hắn là Lâm Hiên năm xưa.

Lão giả nói nhỏ vào tai Bách Lý Huyền, dĩ nhiên là đi tìm hiểu tin tức.

Ánh mắt Bách Lý Huyền đột nhiên bắn ra hàn quang, nói:

- Quả nhiên là hắn, ta nói vì sao tiểu tử này giống Lâm Hiên như vậy, thì ra là Lâm gia đáng ghét, chết Lâm Hiên lại xuất hiện Lâm Tiêu.

- Tứ hoàng tử điện hạ, có cần ta nghĩ biện pháp giải quyết hắn không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.