Võ Đạo Đan Tôn

Chương 971: Chương 971: Đánh chết kẻ thù. (2)




Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, hắn nhìn La biến mất nhưng không đuổi theo, sử dụng Địa Khung Ấn trấn áp chặt Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn.

La bay nhanh trên bầu trời thật lâu, thấy Lâm Tiêu không đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm quá, mới rồi La tự cắt cụt tay mình, kịp vứt bỏ Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn mới nhặt về mạng sống. Tảng đá trong lòng vừa buông xuống, La chợt thấy bầu trời tối sầm, gã khó hiểu ngước lên nhìn. Chợt La xoe tròn mắt.

Trên bầu trời có con yêu thú màu vàng khổng lồ to trăm thước đứng ngạo nghễ, đôi mắt vàng sậm lạnh lùng nhìn La. Trong con ngươi lộ tia trào phúng, yêu thú màu vàng vươn móng vuốt vàng sắc bén to lớn ra.

Tiếng gào kinh hoàng vang vọng trong thiên địa:

- Không!!!

Luồng sáng vàng xé gió, bão tố cuốn cát vàng chỉ để lại mùi máu nồng nặc cho thế nhân biêt chuyện gì vừa xảy ra.

La chết, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn bị Địa Khung Ấn trấn áp cũng yên tĩnh lại. Lâm Tiêu mim cười, trong mắt hiếm khi lộ vẻ hân hoan. Rốt cuộc Bách Lý Huyền, La đều chết.

Trận chiến vừa rồi thật nguy hiểm, Diệt Hồn Châm rất cường đại, giây phút đó Lâm Tiêu cứ nghĩ hắn phải chết. May mắn Lâm Tiêu tu luyện Cửu Ngự Phân Thần thuật, linh hồn mạnh hơn người bình thường rất nhiều, ngăn chặn Diệt Hồn Châm trùng kích. Lâm Tiêu tương kế tựu kế, không ngờ Bách Lý Huyền, La ngu đến nỗi không thèm kiểm tra xác hắn đã nội chiến, đánh nhau túi bụi.

Lâm Tiêu mừng rỡ nhàn nhã, khiến Phân thân Toản Địa Giáp canh giữ phía xa, luôn chờ khi Bách Lý Huyền vươn tay đụng vào Lâm Tiêu mới tỉnh dậy.

Thật ra Lâm Tiêu phải cảm ơn hai người chó cắn chó, nếu Bách Lý Huyền, La không đánh nhau khiến hai bên bị thương nặng, Bách Lý Huyền dùng Tử Linh Thánh Đan sẽ hơi rắc rối. Nếu Bách Lý Huyền trốn thoát, sau này muốn giết gã là rất khó khăn.

Lâm Tiêu thu Bát Quái Lô vào não, hắn bước tới trước Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn. Mất đi La điều khiển, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn không còn ánh sáng, hóa thành tỉ ấn to cỡ nắm tay bay lơ lửng tỏa ánh sáng mông lung.

Lâm Tiêu không thèm nhìn Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, hắn cất nó vào Thương Long Tí. Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn là báu vật trấn tông của La Sơn tông, bên trong có ấn ký Vương giả. Đồn rằng Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn là ngọc tỉ trấn quốc của đế quốc La Sơn, chẳng ngờ nó lọt vào tay hắn. Lâm Tiêu cười gian, lòng lâng lâng. Có báu vật như thế, thủ đoạn công kích của Lâm Tiêu lại thêm một tầng.

Đương nhiên muốn hoàn hảo khống chế Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn còn cần tế luyện một thời gian. Cất Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn xong Lâm Tiêu thu luôn Giang Sơn Ấn đã tan nát của Bách Lý Huyền. Tuy Giang Sơn Ấn bị Bát Quái Lô nổ nát nhưng khí thế cường đại bám trên ấn vẫn tồn tại, cộng với tài liệu luyện chế Giang Sơn Ấn là một loại kim thạch vực ngoại rất hiếm hoi.

Giang Sơn Ấn là chí bảo của Bách Lý Huyền, không thể tùy tiện lấy nó ra, dù là tách rời tài liệu. Nếu bị người phát hiện Lâm Tiêu giết chết tứ hoàng tử Bách Lý Huyền sẽ chọc giận Bách Lý Tỉ bệ hạ. Mặc kệ nhân phẩm của Bách Lý Huyền tệ cỡ nào, gã dù gì là tứ hoàng tử của đế quốc. Bách Lý Huyền không giống quận vương Tương Thiên Thần, thân phận của gã đặc biệt cao quý, Lâm Tiêu phải hết sức cảnh giác.

Lâm Tiêu đang suy tính chợt xảy ra cảnh tượng làm hắn giật mình. Giang Sơn Ấn màu vàng vừa chui vào Thương Long Tí chợt ánh sáng vàng run rẩy, các ảo ảnh bắn ra. Đó là một con cự long vàng ngửa đầu gầm rống. Cả không gian rung rinh, cự long vàng bay vù vù trong Thương Long Tí như muốn đụng thủng không gian xông ra bên ngoài. Con ngươi sống động tràn ngập kinh hoàng và cảnh giác.

Đây là cái gì? Trong Giang Sơn Ấn có ảo ảnh một con rồng vàng.

Lâm Tiêu ngạc nhiên. Chẳng lẽ là khí linh? Lâm Tiêu từng đọc trong quyển sách cổ nào đó một số thần binh lợi khí cường đại có khí linh cực mạnh, lật trời đổ nước, không gì không làm được. Lâm Tiêu cứ nghĩ đó là chuyện bịa, nhưng giờ xem ra Giang Sơn Ấn là pháp bảo.

Lâm Tiêu ngẫm nghĩ lại thấy không đúng. Theo Lâm Tiêu biết thì nguyên khí của khí linh cực kỳ khủng bố, hơn xa người bình thường tưởng tượng. Ít nhất trong binh khí Vương giả tuyệt đối không tồn tại khí linh, chỉ có pháp bảo vượt qua binh khí Vương giả mới có khả năng này. Giang Sơn Ấn nhìn sao cũng không giống pháp bảo vượt qua binh khí Vương giả, nếu không Lâm Tiêu sớm bị trấn chết, Giang Sơn Ấn càng sẽ không bị Bát Quái Lô đụng một cái là nát.

Lâm Tiêu đang suy nghĩ chợt cái bóng thương long bay ra khỏi Thương Long Tí, há to mồm máu phun luồng sáng vàng. Không gian trong Thương Long Tí xám xịt, gió mây vần vũ.

- Grao grao!

Lâm Tiêu thấy thương long cổ xưa và long màu vàng điên cuồng đại chiến trong không gian Thương Long Tí. Đấu đến trời long đất lở, hai rồng đánh nhau xoay tròn cấu thành cảnh tượng trước giờ chưa từng có.

Cuối cùng thương long màu vàng đất trên cơ một bậc. Thương lỏng ảo cổ xưa gầm lên, mồm đỏ như máu há to. Cự long vàng ảo bị thương long hút vào.

Cự long vàng biến mất, thương long ảo cổ xưa lại chui vào Thương Long Tí, cũng biến mất.

Giang Sơn Ấn trong không gian Thương Long Tí thì mất hẳn linh khí, vật chất thần tính trong kim thạch vực ngoại cũng biến mất, thành đá vụn đen thui.

Lâm Tiêu trợn mắt há hốc mồm. Lâm Tiêu không rõ xảy ra chuyện gì, từ lúc vào Sinh Tử Quỳnh Lâu thì Thương Long Tí trở nên rất kỳ lạ. Ban đầu Thương Long Tí liên tục hấp thu lực lượng sinh mệnh trong Hoạt Lực Chi Châu, giờ hút luôn tinh hoa pháp bảo của Giang Sơn Ấn. Ai biết tiếp theo Thương Long Tí sẽ hấp thu cái gì? Có khi nào Lâm Tiêu bỏ Phân thân Toản Địa Giáp vào không gian Thương Long Tí thì con thương long cổ xưa kia cũng ăn luôn Phân thân Toản Địa Giáp?

Nghĩ đến đây Lâm Tiêu run rẩy, lạnh run. Chuyện này rất có thể xảy ra.

Lâm Tiêu nhìn Thương Long Tí trên cánh tay, thấy mấy thương long ảo cổ xưa bên trên đã ghép lại chỉ còn một con thương long, sống động như thật, sắp bay lên trời.

Lâm Tiêu suy đoán:

- Dường như con thương long này chính là thương long vừa rồi.

Hay Thương Long Tí là chí bảo khoáng thế, thương long thái cổ là khí linh của Thương Long Tí?

Lâm Tiêu ngẫm nghĩ, lòng máy động. Rất có thể, Thương Long Tí ra từ tay vị cường giả dưới lòng đất thành cổ, cho đến giờ trừ không gian to lớn ra nó chưa thể hiện công năng đặc biệt gì. Nhưng sức mạnh của chủ nhân thành cổ ngầm thì rõ rành rành, sức một người bảo vệ nguyên tòa thành cổ địa, Lâm Tiêu ngẫm lại cảm thấy khả năng này rất lớn. Báu vật cường giả đó mang theo làm sao là vật bình thường được? Dù Thương Long Tí có khí linh cũng không lạ.

Lâm Tiêu thầm nghĩ:

- Không chừng ta đoán đúng, con thương long thật sự là khí linh của Thương Long Tí.

Đột nhiên trong cảm giác của Lâm Tiêu, Thái Cổ Thương Long trên Thương Long Tí mở mắt ra, thanh âm hùng hồn truyền vào tâm linh của hắn:

- Tiểu tử, ngươi đoán đúng, ta chính là khí linh của Thương Long Tí.

Cơ mặt Lâm Tiêu cứng ngắc, trợn mắt há hốc mồm. Con Thái Cổ Thương Long thật sự là khí linh của Thương Long Tí? Tinh thần lực mới chạm vào đồ đằng Thái Cổ Thương Long, Lâm Tiêu cảm giác khí thế thương long nguy nga như sông nước vô ngần, khiến người ngộp thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.