Võ Đạo Đan Tôn

Chương 447: Chương 447: Kinh thiên động địa.




Chỉ một thoáng lại có sáu tinh thần thể chết trong tay Lâm Tiêu, nhưng đồng dạng trên người hắn cũng thêm vài vết thương.

- Kiên trì, kiên trì…

Lâm Tiêu cắn răng, ánh mắt như điện tìm kiếm khe hở cùng cơ hội, lần lượt vung đao chém ra.

Dần dần hắn hoàn toàn đắm chìm trong cảnh giết chóc, từng màn chiến đấu trong thạch thất thần bí tại Thiên Mộng bí cảnh không ngừng hiện lên trong đầu của hắn, đại não vận chuyển với tốc độ cao, hắn đang tìm kiếm cảm giác kia, tìm kiếm cảm giác dung nhập thân thể vào trong chiến đấu.

Phốc xuy…

Trên ngực tăng thêm một đạo vết thương, máu tươi phun ra, Lâm Tiêu cũng đem tinh thần thể bên cạnh chém thành hai đoạn.

- Không tốt!

Lâm Tiêu cảm giác lực lượng của mình xói mòn thật nhanh, một loại cảm giác suy yếu truyền tới, đã sắp không kiên trì được nữa.

- Đã giết chết mười bảy tinh thần thể, còn lại mười lăm tên, phải thua sao?

Trong lòng hắn tự nhủ, hắn cảm giác mình tùy thời sắp vẫn lạc.

Thành tích như vậy đã thật kinh người, tuyệt đối vượt trên đám người Lý Dật Phong, còn so sánh với Đông Phương Nguyệt Mính, còn phải đợi chấm dứt thí luyện mới có thể biết được.

- A, chẳng lẽ ta nhận thua như vậy sao? Không, không tới một khắc cuối cùng ta tuyệt đối không nhận thua, cho dù tới cuối cùng biết rõ phải chết, ta cũng phải chiến đấu tới chết, cũng phải nắm chặt chiến đao mà chết!

Đột nhiên Lâm Tiêu nghĩ tới Hắc Long trại Triều Diệt từng đuổi giết chính mình trước kia, nghĩ tới Võ Lăng quận Thường Hành suýt nữa đã đánh chết mình, nghĩ tới đại ca đã chết, cha mẹ cùng muội muội cô độc ở Tân Vệ thành…

Một cỗ lực lượng vô hình dâng lên trong lòng hắn.

- Giết!

Một tiếng rít gào, động tác vốn có chút chậm chạp của Lâm Tiêu lập tức biến thành sắc bén.

Phốc xuy…

Hai tinh thần thể nháy mắt bị giết chết, nhưng mà trên người Lâm Tiêu lại tuôn ra máu tươi.

- Có thể giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Giờ khắc này, đôi mắt Lâm Tiêu vô cùng sáng ngời, hắn đã không còn suy nghĩ tới mình có thể vượt qua cửa thứ sáu hay không, có thể giết chết được bao nhiêu tinh thần thể, bài danh tới mức nào, hiện tại hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong chiến đấu, chẳng những là nguyên lực, thân thể, ý niệm, ngay cả tâm linh cũng rơi vào cùng trạng thái.

Phốc xuy…

Trong chiến đấu điên cuồng, lại thêm vài tinh thần thể chết trong tay của hắn, mà trên người hắn hiện thêm hai vết thương, nhưng hắn không chút cảm giác, thần sắc chăm chú, giống như hoàn toàn đem thống khổ ném ra sau đầu, tiến nhập vào cảm giác đại triệt đại ngộ.

Sưu sưu sưu…

Chín tinh thần thể còn lại phát động tấn công cuồng mãnh, ánh đao cuốn đầy trời, đem thân thể Lâm Tiêu triệt để bao phủ bên trong, không cách nào tránh né.

Giờ khắc này, trong lòng Lâm Tiêu như có đồ vật gì nháy mắt nứt vỡ, một loại cảm giác trong sáng thấu đáo dâng lên từ sâu trong đáy lòng của hắn.

Sau đó hắn vung đao chém ra.

Phốc xuy…

Một đao chém xuống, ba tinh thần thể nháy mắt tan rã.

Ba tinh thần thể tan vỡ, Lâm Tiêu đã tìm được khe hở nhảy thoát ra ngoài.

Còn lại sáu tinh thần thể.

- Loại cảm giác này…đây là…

Tay phải cầm chiến đao, thân hình Lâm Tiêu run rẩy, cảm giác vừa rồi làm cho hắn cảm thấy mình tìm được áo nghĩa trong chiến đấu.

Nhưng không đợi hắn có điều cảm ngộ, sáu tinh thần thể lại giết tới.

- Chết!

Lâm Tiêu không chút do dự chém ra phía trước, lại lặp lại cảm giác mới đạt được khi nãy.

Oanh…

Đao mang sắc bén sáng ngời trong không gian, mờ ảo vô thường, mơ hồ không chừng, ngay sau đó ba tinh thần thể lập tức tan rã hỏng mất, nháy mắt vẫn lạc.

- Chỉ còn ba tên cuối cùng!

Khóe môi Lâm Tiêu hiện dáng tươi cười, ánh mắt trong suốt, chiến đao bổ tới, ba tinh thần thể không cách nào ngăn cản liền chết trong tay của hắn.

Trong khoảnh khắc ba mươi hai tinh thần thể cửa thứ sáu toàn bộ bị tiêu diệt, chỉ còn lại một mình Lâm Tiêu.

- Ta thông qua cửa thứ sáu!

Trong lòng hắn ngạc nhiên, vui sướng, càng vui mừng chính là hắn đã tìm được áo nghĩa chiến đấu chân chính, hoặc là nói áo nghĩa võ đạo.

Nếu tiếp tục đối chiến với tượng đá thủ vệ trong cổ bảo, hắn có thể giải quyết tượng đá chỉ trong mười chiêu.

Ong ong ong ong…

Thật nhiều ý niệm lướt qua trong đầu hắn, không đợi hắn tinh tế suy nghĩ, sáu mươi bốn tinh thần thể chợt xuất hiện chung quanh hắn.

Cửa thứ bảy.

Sáu mươi bốn tinh thần thể.

Hoa lạp lạp…

Sáu mươi bốn tinh thần thể vừa xuất hiện, cũng không trực tiếp công kích mà liên tiếp kết hợp lẫn nhau thành tầng tầng lớp lớp, như hợp thành một người, khí tức nháy mắt dung hợp, uy áp kinh khủng so với sáu mươi bốn người phân tách đáng sợ hơn rất nhiều.

- Uy áp này…

Lâm Tiêu biến sắc, nhưng trên mặt hắn đột nhiên hiện lên vẻ hưng phấn.

Trong lòng hò hét, Lâm Tiêu nhanh như chớp phóng tới trước.

Một lát sau…

Trong phòng thí luyện hiện lên thất thải hào quang, Lâm Tiêu đột nhiên mở mắt.

- Cửa thứ bảy không khỏi quá đáng sợ đi? Sáu mươi bốn tinh thần thể kết hợp cùng một chỗ, giống như một khối, chỉ mới giết được bốn tên đã bị loại bỏ ra ngoài, vốn tưởng rằng còn có thể kiên trì thêm một lát.

Nghĩ tới cảnh tượng trước đó, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười khổ.

Nhưng ngay sau đó hắn lại thoải mái nở nụ cười, hôm nay đột phá trong phương diện chiến đấu làm cho hắn có cảm ngộ sâu sắc, có thể xông vào cửa thứ bảy đã là ngoài ý muốn, rốt cục có thể đi tới được bao nhiêu hắn cũng không để ý, hắn chú ý chính là hấp thu kinh nghiệm trong chiến đấu, lần lượt tăng lên chính mình.

Nghĩ tới đây hắn đứng lên, đi ra cửa phòng.

Trong đại sảnh phòng thí luyện, thật nhiều đệ tử chờ đợi bài danh của Lâm Tiêu, mà trước bảng bài danh cũng có không ít đệ tử đang yên lặng chờ đợi.

Chi nha…

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Lâm Tiêu chậm rãi ra ngoài.

Mọi người đều ngẩn ngơ.

- Sao lại thế này? Vì sao nhanh như vậy đã ra rồi?

- Vẫn chưa tới nửa canh giờ? Chẳng lẽ hắn còn chưa tới được cửa thứ sáu?

Trong lúc nhất thời không khí trong đại sảnh thật quỷ dị, căn cứ theo thời gian, thành tích khảo sát lần này của Lâm Tiêu không tốt lắm.

- Lâm Tiêu, chẳng lẽ phát huy không tốt? Có lẽ đã lâu ngươi không kiểm tra cho nên cảm thấy xa lạ, lần sau tiếp tục cố gắng là được!

Nhóm người Lý Dật Phong cũng ngẩn ngơ, lập tức tiến lên quan tâm an ủi.

Lâm Tiêu không nói gì, đưa mắt nhìn lên bảng bài danh trên vách.

Lúc này trên bảng bài danh, tên của Lâm Tiêu nằm ở hàng thứ ba đột nhiên lóe lên.

- Đã sáng, thứ tự của Lâm Tiêu đã động.

- Chỉ lóe lên cũng không có gì, phải xem tên có bay lên hay không…

Một ít học viên lắc đầu nói.

Không chờ người kia nói xong, tên của Lâm Tiêu đột nhiên nhảy lên phía trên, từ thứ ba lên thứ hai, ngay sau đó trong ánh mắt mọi người, từ thứ hai nhảy lên thứ nhất, đem tên của Đông Phương Nguyệt Mính đã nằm yên trên vị trí này suốt hơn một năm đẩy xuống vị trí thứ hai.

Cuối cùng tên của Lâm Tiêu lóe sáng thêm hai lần ở vị trí thứ nhất, sau đó mới ảm đạm xuống.

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

- Cái gì?

- Thứ nhất!

- Đông Phương Nguyệt Mính sư tỷ bị đẩy xuống rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.