Võ Đạo Đan Tôn

Chương 514: Chương 514: Lâm Tiêu tức giận. (1)




- Xuống cho ta.

Hai chân Lâm Tiêu phảng phất như mọc rẽ trên mặt đất, vẫn không chút sứt mẻ, bỗng nhiên lạnh lùng cười cười, tay phải hơi dùng lực, lập tức liền nâng võ giả kia khỏi lưng ngựa, trùng trùng điệp điệp vứt xuống mặt đất cách đó không xa.

- Nói, các ngươi là người nào? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Lâm Tiêu cao giọng quát lạnh nói.

- Xú tiểu tử, mọi người cùng nhau ra tay, giết hắn.

Hơn mười tên võ giả còn lại đều hoảng sợ biến sắc, người cầm đầu quát lên chói tai, giơ lên đại đao trong tay, dùng sức bổ xuống Lâm Tiêu.

Mấy tên võ giả khác liền nhao nhao rút ra chiến đao bên hông, ruổi ngựa phóng tới Lâm Tiêu, thần sắc dữ tợn, trong ánh mắt sát cơ dạt dào.

- Đều cút xuống cho ta.

Lâm Tiêu quát lạnh một tiếng, hơn mười tên đại hán chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, đối phương đã biến mất trong tầm mắt bọn hắn.

- Người đâu? Đi đâu rồi?

Một đoàn đại hán hai mặt nhìn nhau.

- Ah

Bỗng nhiên một đạo nguyên lực phong bạo đáng sợ bỗng nhiên cuốn giữa mọi người, hơn mười tên đại hán nguyên một đám cảm thấy ngực hít thở không thông, kêu thảm một tiếng, nhao nhao từ trên chiến mã ngã xuống, thân thể nằm rạp trên mặt đất, nguyên một đám vô cùng chật vật.

Chỉ có gã đại hán đầu lĩnh sau khi rơi xuống còn có thể miễn cưỡng đứng thẳng, trong nội tâm hắn hoảng sợ định quay người chạy, lại cảm thấy trên người trầm xuống, lập tức hai chân vô lực quỳ xuống.

Lâm Tiêu một tay đặt trên đầu hắn, thanh âm lạnh như băng, giống như vạn niên hàn băng:

- Nói, các ngươi đến tột cùng là ai? Ở chỗ này làm gì?

Tên đại hán kia sợ đến vỡ mật, vô ý thức nói:

- Đại nhân tha mạng, tha mạng ah, tiểu nhân chính là thành viên Hắc Long trại, trại chủ Hắc Long trại chúng ta và các Đại thống lĩnh suất lĩnh mười vạn thiết kỵ vây quét Thành Tân Vệ, tiểu nhân vâng mệnh ở đây tuần tra, không cho một gã võ giả Thành Tân Vệ nào chạy đi, tha mạng, tha mạng ah.

- Cái gì?

Lâm Tiêu chỉ cảm thấy một cổ hàn khí từ lòng bàn chân bay lên, thân thể không khỏi run lên.

Hắc Long trại vậy mà phái ra mười vạn thiết kỵ đánh Thành Tân Vệ, Lâm Tiêu biết rất rõ sau khi trải qua thú triều cỡ trung, lực lượng bên trong Thành Tân Vệ chưa đủ hai ba thành trước kia, hơn nữa phần lớn võ giả bản thân bị trọng thương, căn bản không có lực tái chiến, nếu như Hắc Long trại thật sự thừa cơ đánh, dùng lực lượng Thành Tân Vệ hiện giờ, căn bản không có khả năng chiến thắng.

- Đáng chết.

Lâm Tiêu chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, trong nội tâm một cổ phẫn nộ nổi lên, liền quát hỏi:

- Trong Hắc Long trại các ngươi đến cùng có bao nhiêu cao thủ?

Đại hán kia chần chờ một chút, lập tức cảm thấy một cổ nguyên lực dũng mãnh tràn vào óc, đại não lập tức truyền đến một cổ đau đớn, đau nhức ập đến khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo, ý chí lập tức bị phá hủy.

- Hắc Long trại chúng ta cao thủ Hóa Phàm cảnh sơ kỳ mấy trăm tên, cao thủ Hóa Phàm cảnh trung kỳ mười mấy tên, kể cả hơn mười thống lĩnh Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong, còn có mười vạn Chân Võ giả đại quân.

- Trại chủ các ngươi thực lực thế nào?

- Ta chỉ biết trại chủ chúng ta chính là cao thủ Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, cụ thể tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm ah. . .

Trong nội tâm Lâm Tiêu càng ngày càng lạnh, Hắc Long trại vậy mà có được lực lượng cường đại như thế, khó trách là họa trong lòng Trang Dịch thành chủ bọn hắn, hơn nữa lại dám thừa cơ tiến công Thành Tân Vệ, hiện giờ Thành Tân Vệ võ giả tổn thất thảm trọng, Lâm Tiêu đã tận mắt thấy Trang Dịch thành chủ bị trọng thương, ở phương diện cao thủ Thành Tân Vệ giờ phút này hoàn toàn không bằng Hắc Long trại.

- Hiện giờ Thành Tân Vệ thế nào rồi? Nói, mau nói cho ta.

- Lúc chúng ta rời đi trại chủ và thống lĩnh bọn hắn đang đánh cửa thành bắc Thành Tân Vệ, chắc cũng sắp công phá được rồi, hiện giờ ta cũng không biết tình huống như thế nào.

- Nếu như công phá, Hắc Long trại các ngươi chuẩn bị làm gì với võ giả Thành Tân Vệ?

- Trại chủ nói, một khi công phá, tất cả võ giả Thành Tân Vệ toàn bộ giết sạch, một tên cũng không để lại.

- Toàn bộ giết sạch, một tên cũng không để lại? Hắc hắc hắc, ha ha.

Lâm Tiêu đột nhiên cười ha hả, trong thanh âm tràn đầy sát cơ và bi phẫn nồng đậm.

Đại hán này trong lòng biết rõ không ổn, lạnh run cầu xin tha thứ nói:

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tại hạ về sau cũng không dám nữa, về sau nhất định hảo hảo làm người.

- Hảo hảo làm người?

Lâm Tiêu cắn răng lên tiếng, tay phải dùng lực.

Răng rắc

Đầu đại hán này tức liền bị Lâm Tiêu vặn xuống.

- Đội trưởng chết rồi.

- Trốn đi, chạy mau ah.

Hơn mười đại hán ngã trên mặt đất chung quanh hoảng sợ giãy dụa đứng lên, điên cuồng chạy trốn tứ tán.

Nhưng còn chưa chờ bọn hắn đi được hai bước, trong hư không đột nhiên hiện lên một đạo đao mang lăng lệ ác liệt, hơn mười tên đại hán đồng thời bị chém thành hai nử, máu tươi phun tung toé, thống khổ ngã nhào trên đất, kêu rên và giãy dụa.

Trong ánh mắt của bọn hắn, thân hình Lâm Tiêu cao cao nhảy lên, cứ như vậy phát phất như một đầu Diều Hâu giữa không trung, hóa thành một cơn gió lao về phía Thành Tân Vệ nhanh như chớp.

Đau đớn kịch liệt lan tràn đến toàn thân, những đại hán này nguyên một đám ánh mắt mơ hồ, cuối cùng triệt để bị hắc ám thôn phệ.

Trong bầu trời xanh thẳm, mấy đóa mây trắng sáng tỏ phiêu đãng lấy, vô cùng mờ ảo, từng đợt gió ấm thổi tới, khiến người từ sâu trong lòng cảm thấy tường hòa, bình tĩnh.

Trên bình nguyên màu đen mênh mông bát ngát, Lâm Tiêu toàn lực thi triển thân pháp.

Hắn giờ phút này nội tâm hoàn toàn trái ngược với thời tiết, phẫn nộ và lo lắng giống như mây đen bao phủ lấy nội tâm hắn.

Từ rất xa, cửa thành bắc tan hoang của Thành Tân Vệ lộ ra trong mắt Lâm Tiêu, đại lượng thi thể lưu lại trong thú triều đại chiến lúc trước còn chưa bị thanh lý, trong không khí tản ra một cổ làm hương vị khiến người cảm thấy buồn nôn, nhưng khiến trái tim Lâm Tiêu băng giá lại là bên ngoài cửa thành bắc hoàn toàn không có ai qua lại, có chăng chỉ là đại lượng lều vải rách nát, cùng với vô số cỗ thi thể thoạt nhìn tựa hồ mới chết không lâu.

Ngày hôm qua khi rời khỏi đây, Lâm Tiêu thấy rõ ràng dưới công kích của thú triều cửa thành bắc Thành Tân Vệ tuy rằng rách nát, nhưng còn chưa triệt để bị phá hủy, võ giả Thành Tân Vệ dùng thân thể huyết nhục của mình cứ thế ngăn cản thú triều cỡ trung vô cùng đáng sợ kia bên ngoài cửa thành bắc.

Nhưng hôm nay, cửa sắt cực lớn cao tới hơn mười trượng, đối với người bình thường mà nói có thể nói là hùng vĩ, ngay cả thú triều cũng không thể công phá kia lại như bị thứ gì đó hung hăng húc vào, cửa thành bắc cực lớn cỡ tung ra, vặn vẹo hai bên, đã bị hủy hoại triệt để, để lại một con đường thênh thang hướng thẳng vào thành.

Trong lòng Lâm Tiêu nóng như lửa đốt, nhưng một khắc khi nhìn thấy cửa thành bắc, trong nội tâm lập tức như rớt vào hầm băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.