Võ Đạo Đan Tôn

Chương 307: Chương 307: Liệp sát. (2)




Ở trong Tân Vệ thành, số lượng Tam phẩm Luyện Dược Sư cũng không ít, nhưng Tam phẩm đỉnh phong Luyện Dược Sư thủy chung chỉ có Đan Các Kê Thế Các chủ, nhưng hôm nay Dược đại sư luyện chế ra Tam phẩm Nguyên Khí Đan độ dung hợp dược tính cùng độ hoàn thành mười thành, liền nhảy lên trở thành Tam phẩm đỉnh phong Luyện Dược Sư thứ hai trừ Kê Thế Các chủ, đủ để cho danh tiếng của hắn truyền khắp Tân Vệ thành.

- Cái gì? Dược đại sư luyện chế ra Tam phẩm Nguyên Khí Đan độ dung hợp dược tính cùng độ hoàn thành mười thành?

- Tựa hồ giống như là bởi vì Lâm Tiêu.

- Đến tột cùng phát sinh cái gì?

- Chỉ cần Dược đại sư tấn cấp Tam phẩm đỉnh phong, sau này Vũ Điện Dược Sư Đường của chúng ta ở Tân Vệ thành ai còn dám xem nhẹ, những thế lực kia còn không nguyện ý đem linh dược bán cho chúng ta?

Tất cả các Luyện dược sư ở đây đều trợn mắt hốc mồm, trong lòng kinh hỉ không gì sánh được, địa vị của Dược đại sư đề cao, bọn họ làm Luyện dược sư của Vũ Điện Dược Sư Đường, ở trong Tân Vệ thành địa vị tự nhiên cũng sẽ đề cao.

Ở trong Dược Sư Đường phát sinh hết thảy thậm chí kinh động Trử Vĩ Thần tổng quản, hai ngày nay trong lòng Trử Vĩ Thần nguyên bản như có mây đen bao phủ, lúc này lông mày triệt để thư giản ra, cười đến không ngậm miệng được.

Sự tình Dược đại sư luyện chế ra Tam phẩm Nguyên Khí Đan độ dung hợp dược tính cùng độ hoàn thành mười thành, tấn cấp Tam phẩm đỉnh phong Luyện Dược Sư, ở dưới Trử Vĩ Thần tổng quản cổ động, như gió từ trong Vũ Điện truyền ra ngoài.

Tất cả thế lực trong toàn bộ Tân Vệ thành đều bị kinh động, nhộn nhịp nối liền không dứt đến đây bái phỏng, không ít thế lực đều biểu hiện hy vọng có thể cùng Vũ Điện tiến hành hợp tác làm ăn buôn bán về đan dược.

Trước kia nguy cơ đan dược còn khiến Vũ Điện sứt đầu mẻ trán trong nháy mắt sụp đổ.

Trừ Trử Vĩ Thần tổng quản cùng Dược đại sư ra, không có ai biết ở trong chuyện này chân chính lên tính quyết định dĩ nhiên là Lâm Tiêu.

Ở trong cuộc sống kế tiếp, Lâm Tiêu như trước điên cuồng luyện chế Nhị phẩm đan dược, trải qua mấy ngày luyện chế liên tiếp, Lâm Tiêu trên cơ bản đem bốn loại đan dược thường thấy nhất, mỗi một loại đều có thể dễ dàng phối chế đến mười thành, lúc này mới đình chỉ luyện chế đan dược.

- Không lâu sau liền đi Hiên Dật quận thành, chỗ đó thiên tài tập hợp, cao thủ nhiều như mây, phải mau chóng đột phá đến Tam chuyển Hậu kỳ mới có thể có sức đánh một trận.

Sáng sớm hôm nay, Lâm Tiêu không có đi Vũ Điện, mà là hướng về tây thành của Tân Vệ thành.

- Cái gì? Tiểu tử này ngày hôm nay rời nhà không có đi Vũ Điện? Mà là đi tây thành, lẽ nào hắn muốn ra khỏi thành?

Nhận được tin tức, Ân Lâm nhảy dựng lên, thần tình kích động, không có nửa phần do dự, Ân Lâm trực tiếp hướng về tây thành bay vút đi, thời điểm hắn vừa chạy tới tây thành, đúng dịp thấy bóng lưng Lâm Tiêu ra khỏi tây thành.

- Tiểu tử này cuối cùng cũng ra khỏi thành, ta còn tưởng rằng hắn sẽ một mực đợi đến lúc đi Hiên Dật quận thành chứ.

Nhìn bóng lưng Lâm Tiêu rời đi, trong con ngươi Ân Lâm hiện lên một đạo quang mang kích động, theo sát Lâm Tiêu ra tây thành.

Sưu!

- Lâm Tiêu này chẳng những là thiên tài võ giả, hơn nữa còn là một Luyện Dược Sư, Tinh Thần Lực rất mạnh, thời điểm theo dõi nhất định phải thập phần cẩn thận mới không bị phát hiện.

Ân Lâm xa xa đi theo Lâm Tiêu, hành động thập phần cẩn thận, giả bộ như võ giả phổ thông đi dã ngoại liệp sát Yêu Thú.

- Nơi này cách tây thành quá gần, hơn nữa thường xuyên sẽ có võ giả lui tới, chờ hắn tiến nhập Liên Vân sơn mạch, ta lại động thủ, thần không biết quỷ không hay, bất quá lúc này đây nghìn vạn lần không thể để cho tiểu tử này đào tẩu nữa, bằng không đợi hắn ra khỏi thành lần nữa, không biết có cơ hội hay không.

Ân Lâm hết sức chăm chú, thân hình theo sát Lâm Tiêu, không dám có chút chủ quan.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Tiêu, hai người một trước một sau tiến nhập Liên Vân sơn mạch.

- Ân?

Trong Liên Vân sơn mạch, thân hình Lâm Tiêu hăng hái bay về phía trước, nhưng chân mày hắn cũng hơi nhăn lại:

- Chuyện gì xảy ra, vì sao hôm nay ta có loại cảm giác tâm thần không yên, chẳng lẽ là có nguy hiểm gì?

Ngày hôm nay vừa ra cửa thành, trong lòng Lâm Tiêu liền thủy chung có cảm giác bị nguy hiểm bao phủ, tâm thần không yên, võ giả bình thường ở trong lúc sinh tử chiến đấu, trực giác cực kỳ nhạy cảm, nếu có nguy hiểm đều sẽ dự cảm đến, đối với trực giác của bản than, Lâm Tiêu càng tin tưởng không nghi ngờ, trong lòng không dám khinh thường.

Tinh thần lực tản ra, Lâm Tiêu thời khắc cảnh giác bốn phía.

- Có người theo dõi ta!

Cảm ứng đề thăng tới lớn nhất, Tinh Thần Lực triệt để tản ra, Lâm Tiêu lập tức cảm giác được, phía sau tựa hồ có khí cơ thủy chung theo sát bản thân, võ giả thả ra đạo khí cơ này một mực theo sau bản thân một cự ly nhất định, vượt qua phạm vi Tinh Thần Lực bản thân tìm kiếm, cho nên trước kia không thể cảm giác được, bất quá ở dưới Lâm Tiêu tận lực tìm kiếm vẫn là lộ ra một tia manh mối.

- Đến tột cùng là ai đang truy tung ta? Chẳng lẽ là người của Đan Các?

Trong lòng Lâm Tiêu nghi hoặc, mặt không lộ vẻ gì khác thường, hóa thành một đạo lưu quang không ngừng lao về chỗ sâu trong Liên Vân sơn mạch, đồng thời phân thân Toản Địa Giáp cũng hành động, hướng về bản tôn hăng hái chạy chồm lên.

- Tốt, ở đây đã khá là xa rồi.

Phía sau Lâm Tiêu, sau khi Lâm Tiêu tiến nhập Liên Vân sơn mạch hơn mười dặm, Ân Lâm rốt cục mất đi kiên trì, chiến đao trong tay ra khỏi vỏ, nguyên bản thân ảnh chăm chú theo sau Lâm Tiêu tốc độ đột nhiên bạo tăng, nhắm về phía Lâm Tiêu bổ tới một đao nhanh như tia chớp.

Hưu!

Một đạo đao mang đáng sợ hiện lên ở trên hư không, dễ như trở bàn tay quét về phía sau lưng Lâm Tiêu, ven đường cây cối cùng nham thạch thành phiến bị cắt nát bấy, đao mang đáng sợ bao phủ Lâm Tiêu ở trong đó. Oanh! Khắp bầu trời toái thạch vẩy ra, phạm vi đao mang bao phủ Lâm Tiêu, hết thảy sự vật trong phương viên mấy trượng đều bị đánh thành phấn vụn.

- Di? Lại bị hắn tránh thoát?

Nguyên lai Ân Lâm cho rằng một chiêu đột nhiên tập kích, tuyệt đối sẽ trọng thương thậm chí đánh chết Lâm Tiêu, không nghĩ đến tốc độ của Lâm Tiêu ở trong lúc bất chợt bạo tăng, lại có thể né tránh công kích của mình.

Lâm Tiêu tay cầm chiến đao, né tránh công kích, xoay người lạnh lùng nhìn chăm chú vào Ân Lâm.

- Các hạ là ai? Đều là võ giả vì sao đột nhiên xuất thủ với ta!

Lâm Tiêu tựa hồ còn không biết mục đích của đối phương, trên mặt mang vẻ giận dử nói.

Ân Lâm ngẩn ra, chiến đao vốn muốn xuất thủ hơi dừng lại một chút, sát khí ở chỗ sâu trong đôi mắt cũng cấp tốc thu liễm, trên mặt lộ ra một dáng vẻ nhầm lẫn, xin lỗi nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, thực sự không có ý tứ, vừa nãy ta nghe bên này có động tĩnh, còn tưởng rằng là Yêu Thú, cho nên vội vàng xuất thủ, không nghĩ tới là người một nhà, hoàn hảo không có thương tổn đến tiểu huynh đệ ngươi, thật là xin lỗi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.