Võ Đạo Đan Tôn

Chương 177: Chương 177: Một nhà ba thiên tài. (1)




Một cái là xác xuất thất bại rất lớn, sau khi thất bại lại không thể phục dụng, chẳng khác gì triệt để thất bại, một cái là cơ bản nhất định có thể đột phá, dược hiệu hai thứ tuy rằng kém hai thành, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt.

Lại càng không cần phải nói, bình thường sau khi dùng Thối Thể Đan sẽ có tạp chất nhất định lưu lại trong người, tạo thành một ít tác dụng phụ không thể dự đoán, mà dược hiệu Thối Thể Đan hoàn mỹ lại có thể hấp thu hoàn toàn, căn bản không có nỗi lo về sau.

Cũng giống như một bức cổ họa, cổ họa bảo tồn nguyên vẹn và cổ họa thiếu một góc, tuy rằng chỉ là một góc nhỏ, nhưng giá trị cả hai lại không thể dùng đạo lý để tính toán được.

- Lâm Tiêu, Sơ Lạc Đan hoàn mỹ này ngươi luyện chế thế nào?

Cẩn thận trầm ngâm hồi lâu, Dược đại sư vẫn không rõ Lâm Tiêu làm sao luyện chế ra Sơ Lạc Đan hoàn mỹ, nhịn không được nghi hoặc hỏi.

Cho dù thông qua biểu hiện tinh thần lực trước kia, Lâm Tiêu đã đã chứng minh hắn vô luận ở nguyên lực hay là tinh thần lực đều đạt đến tiêu chuẩn luyện chế Sơ Lạc Đan hoàn mỹ, nhưng luyện chế đan dược, cũng không phải đạt tới tiêu chuẩn là có thể luyện chế được.

Phải biết rằng, coi như là Tam phẩm Luyện Dược Sư như hắn, cũng chỉ có thể một lần luyện chế ra mười bảy khỏa Sơ Lạc Đan hoàn mỹ, hơn nữa trên cơ bản hai lần mới có thể thành công một lần, lại càng không cần phải nói Lâm Tiêu học đồ lần đầu luyện chế, đây cơ hồ là chuyện không có khả năng xảy ra, hôm nay lại vậy mà đã xảy ra, chỉ có thể dùng hai chữ kỳ tích để hình dung.

Lâm Tiêu cẩn thận nghĩ nghĩ, nói ra cảm thụ của hắn vào lúc luyện đan.

Dược đại sư sắc mặt càng ngày càng kinh hỉ và ngưng trọng, đặc biệt là khi hắn nghe nói khi Lâm Tiêu luyện chế, trong nội tâm sẽ thỉnh thoảng lóe lên linh quang và có trực giá xuất hiện, càng kích động đến hô hấp dồn dập, hai mắt tỏa ánh sáng.

Nghe xong Lâm Tiêu giảng thuật, vẻ kích động trên mặt Dược đại sư dù thế nào cũng không thể bình tĩnh, nhịn không được kích động nói:

- Thật sự là trời không phụ Võ Điện a ah, vậy mà đưa tới đan đạo thiên tài như vậy, cái này thật sự là. . .

Dược đại sư lắc đầu, như thế nào cũng không cách nào hình dung kích động trong lòng, cả người tựu thật giống toả sáng tân xuân vậy.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu hồi lâu, một mực nhìn khiến Lâm Tiêu toàn thân sợ hãi, rốt cục chậm rãi lên tiếng.

- Ta từng nghe đã từng nói qua, trong võ giả có một loại người thiên phú đặc biệt, bất luận võ học gì vào tay hắn đều có thể dùng ra dễ dàng, đơn giản có thể luyện đến cảnh giới cực cao, không cần khắc khổ tu luyện như người thường, loại người này chúng ta xưng là võ học kỳ tài. Mà trong Luyện Dược Sư chúng ta cũng có kỳ tài như vậy, loại người này trời sinh chính là vi dược mà sinh, có thể đơn giản phân biệt ra tốt xấu của linh dược, càng vào lúc luyện chế đan dược có một loại cảm ứng và trực giác theo bản năng, có thể nhẹ nhàng luyện chế ra đan dược mà người khác khó mà luyện chế, chúng ta gọi loại người này là đan đạo kỳ tài.

- Chỉ tiếc loại thiên tài này trăm ngàn năm khó gặp, ta trước kia chỉ nghe qua trong truyền thuyết, không nghĩ tới hôm nay rốt cục lại để ta gặp được một người, thật sự là trời không phụ ta a!

Dược đại sư toàn thân vô cùng kích động, hắn thân là thủ tịch Luyện Dược Sư Dược Sư Đường, tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là khiến Dược Sư Đường Võ Điện trở thành đệ nhất tại Tân Vệ Thành, nhưng dưới sự áp chế của Đan Các nguyện vọng này lại giống như trăng trong nước, hoa trong kiếng, cực kỳ mộng ảo, căn bản không có khả năng thực hiện, nhưng hiện giờ trong lòng Dược đại sư rốt cục lần đầu tiên sinh ra tin tưởng.

Đã có một thiên tài có thể lần đầu luyện chế đã luyện chế ra Sơ Lạc Đan hoàn mỹ, tu luyện Tinh Nguyên Quyết không đến một tháng tinh thần lực đã cơ hồ đạt tới nhất phẩm, ở mặt lực điều khiển cũng không hề kém hơn nhất phẩm Luyện Dược Sư như Lâm Tiêu ở đây, khiến Dược Sư Đường vượt qua Đan Các cũng không còn là mộng tưởng nữa mà hoàn toàn có khả năng.

Lâm Tiêu trong nội tâm đồ mồ hôi, tuy rằng hắn không biết mình vì sao lần đầu luyện chế đã luyện chế ra đan dược hoàn mỹ, nhưng hắn tuyệt đối không phải là loại đan đạo kỳ tài như lời Dược đại sư nói, ngược lại trong lòng Lâm Tiêu ẩn ẩn có cảm giác, năng lực này của mình hoàn toàn là vì Bát Quái Lô trong cơ thể mang đến, tuy rằng đây chỉ là phỏng đoán không căn cứ, nhưng trong lòng Lâm Tiêu lại ẩn ẩn có cảm giác này.

Một bên Lâm Nhu tràn đầy kinh hỉ, mà Ngô Tộ cũng cực kỳ rung động.

Lúc đầu, hắn còn cảm thấy ghen ghét đối với đãi ngộ của Lâm Nhu và Lâm Tiêu, nhưng lúc này, trong lòng hắn rốt cục không còn chút đố kỵ nào nữa, có chăng chỉ là hâm mộ và sùng kính.

Cũng giống như đệ tử bình thường trong Huấn Luyện Quán vậy, hắn có lẽ sẽ vì cảnh giới bằng hữu bên cạnh cao hơn mình mà âm thầm ghen ghét, nhưng đối với thiên tài vượt xa mình tuyệt đối không sinh ra nửa điểm ganh tỵ nào cả, đây là vì đối phương hơn hắn nhiều lắm, khiến hắn đời này kiếp này cũng khó mà đuổi kip, cũng như một vị thân cao cao tại thượng vậy, tự nhiên không cách nào sinh ra tâm tư đố kị.

- Lâm Tiêu, nếu như ngươi nguyện ý thì từ hôm nay trở đi, ngươi mỗi ngày đều có thể đến luyện chế thất của ta để luyện chế, chỉ cần ngươi muốn học thì ta đều dốc túi tương thụ, hơn nữa miếng lệnh bài trên người ngươi ta cũng không thu lại, có lệnh bài này rồi, ngươi có thể tùy thời tiến vào tất cả mọi nơi của Dược Sư Đường, đọc mọi thứ trong Tàng Thư Các.

- Tin tưởng dùng thiên phú của ngươi, hơn nữa chỉ điểm của ta, chỉ sợ chỉ cần mấy tháng là ngươi có thể bước vào nhất phẩm Luyện Dược Sư, không biết ý ngươi thế nào?

Dược đại sư tuy rằng đang dùng thân phận thủ tịch Luyện Dược Sư Dược Sư Đường nói chuyện với Lâm Tiêu, nhưng ngữ khí của hắn lại giống như một một trưởng bối đối mặt vãn bối vậy, không có chút nghiêm khắc, hà khắc nào cả, có chăng chỉ là hiền lành, ôn hòa.

Tìm được một đệ tử thích hợp đối với các luyện dược sư mà nói còn khó khăn hơn bất cứ thứ gì, có ít Luyện Dược Sư thậm chí cuối cùng cả đời cũng chưa hẳn tìm được truyền nhân phù hợp, vốn Dược đại sư thấy thiên phú luyện chế của Lâm Nhu đã giật nảy mình rồi, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy thiên phú luyện chế của Lâm Tiêu càng khiến hắn không cách nào kiềm được.

- Đến lúc hai huynh muội các ngươi đều do ta dạy bảo học tập, ta tin tưởng hai người các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thành Luyện Dược Sư cao cấp nhất Tân Vệ Thành, không, không chỉ Tân Vệ Thành, thậm chí là Luyện Dược Sư cao cấp nhất Hiên Dật Quận.

Hai mắt Dược đại sư rạng rỡ tỏa sáng, hắn đối với tương lai của Lâm Tiêu và Lâm Nhu tràn đầy tin tưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.