Võ Đạo Đan Tôn

Chương 263: Chương 263: Ô Hạo dữ tợn. (2)




Bình thường thời điểm Luyện dược sư chiến đấu chỉ có thể dựa vào tinh thần lực cảm giác đối thủ hành động, ra chiêu cùng phương vị, tuy cường đại, nhưng cũng không có khả năng cường quá mức, chỉ khi nào Luyện dược sư tu luyện thành công tinh thần lực công kích, lúc này thực lực của hắn sẽ tăng lên về chất, thật sự là bởi vì tinh thần lực công kích quá mức huyền diệu cùng vô hình, võ giả bình thường căn bản không có biện pháp ngăn cản.

Lâm Tiêu tự nhiên không có nghe được dân chúng trên quảng trường khiếp sợ nghị luận.

Đối mặt Ô Hạo tinh thần nguyên thoi công kích, lúc này hắn căn bản không có né tránh, bởi vì đều là Luyện dược sư, hắn tinh tường biết rõ cho dù thân pháp của mình mau nữa, cũng căn bản không nhanh bằng tinh thần lực vô hình công kích.

Đối phó tinh thần lực công kích, chỉ có một biện pháp, là dùng nó đánh nó.

Oanh...

Trên đài tỉ thí, Lâm Tiêu ngạo nhiên đứng thẳng, ánh mắt của hắn sáng chói như sao trời, lạnh lùng nhìn chăm chú lên Ô Hạo.

Sau một khắc, một cổ tinh thần lực cường hoành ba động từ trong cơ thể hắn bỗng dưng phóng lên trời, hung hăng trùng kích tinh thần nguyên thoi mà Ô Hạo thi triển ra.

Ba ba ba...

Trong hư không, hai cổ tinh thần lực đáng sợ hung hăng chạm vào nhau, hình thành một cổ gió lốc vô hình, trên quảng trường, rất nhiều dân chúng thấy rõ ràng hư không chỗ Lâm Tiêu cùng Ô Hạo đứng lăng không nhộn nhạo lên một tia sóng gợn trong suốt, đồng thời đá vụn dưới chân ầm ầm nổ bung, bụi mù lan tràn.

Ở dưới nhị phẩm tinh thần lực cường đại của Lâm Tiêu trùng kích, Ô Hạo hình thành tinh thần nguyên thoi bị tiêu hao kịch liệt, sau đó không ngừng thu nhỏ lại, đợi cho đi tới trước mặt Lâm Tiêu đã trở nên như ngón cái.

- Phá...

Lâm Tiêu trợn mắt tròn xoe, trong nháy mắt tinh thần nguyên thoi sắp đâm vào đầu mình rống to một tiếng.

Pằng...

Một cổ tinh thần lực áp súc đến mức tận cùng từ trong mi tâm của Lâm Tiêu hung hăng trùng kích ra, đem tinh thần nguyên thoi nhỏ như ngón cái kia chấn thành phấn vụn, tiêu tán trong không khí.

-Cái gì?

- Cái này...

- Lâm Tiêu vậy mà cũng là một Luyện dược sư.

- Cường độ tinh thần lực thật đáng sợ, tối thiểu đạt đến nhị phẩm.

Trên quảng trường, tất cả Luyện dược sư hiểu rõ xảy ra chuyện gì đều sợ ngây người, mà ngay cả bọn người Đan Các Kê Thế Các chủ cũng là nguyên một đám khiếp sợ, bỗng nhiên đứng lên, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Người khác không rõ ràng lắm phát sinh cái gì, nhưng hắn là Tân Vệ Thành thủ tịch Luyện Dược đại sư, như thế nào nhìn không ra Lâm Tiêu cùng Ô Hạo trong lúc đó tinh thần va chạm.

Chẳng những là hắn, tổng quản mấy thế lực khác tuy không phải Luyện dược sư, nhưng nương theo cảm giác cường đại của Hóa Phàm cảnh trung kỳ, vẫn tinh tường nhìn ra hết thảy trên đài tỉ thí.

Trong tất cả tổng quản thế lực lớn, chỉ có Chử Vĩ Thần tuy khiếp sợ, lại không có quá mức thất sắc.

- Chử Vĩ Thần, Lâm Tiêu này. . .

Trang Dịch Thành chủ cũng là mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Chử Vĩ Thần.

- Ha ha.

Ở trong ánh mắt rất nhiều tổng quản khiếp sợ, Chử Vĩ Thần nở nụ cười hai tiếng, lúc này mới chậm rãi nói:

- Kỳ thật Lâm Tiêu chẳng những là đệ tử của Vũ Điện chúng ta, cũng là Luyện dược sư của Vũ Điện Dược Sư Đường.

- Cái gì, Lâm Tiêu này chẳng những ở mười lăm tuổi tấn cấp tam chuyển Chân võ giả, vậy mà đồng thời còn là một Luyện dược sư.

Kể cả Trang Dịch Thành chủ ở trong tất cả tổng quản, biểu lộ của tất cả đều trong nháy mắt hóa đá.

Ở dưới các tổng quản khác trợn mắt há hốc mồm, sâu trong đôi mắt của Chử Vĩ Thần cũng có một tia khiếp sợ cùng mừng rỡ khó nén, mặc dù chuyện tình Lâm Tiêu đi chỗ Dược Sư Đường Dược đại sư học tập luyện dược là có hắn hỗ trợ, Dược đại sư cũng không chỉ một lần ở trước mặt hắn tán dương thiên phú luyện dược của Lâm Tiêu. Nhưng Chử Vĩ Thần như thế nào cũng thật không ngờ Lâm Tiêu ở phương diện này vậy mà lại cường đến loại tình trạng kia, ngắn ngủi hơn nửa năm thời gian, liền cùng Đan Các đệ nhất luyện dược thiên tài Ô Hạo địa vị ngang nhau.

- Ngươi. . . Như thế nào. . .

Chính thức chấn động nhất là Ô Hạo trên đài tỉ thí.

Nét mặt của hắn ngốc trệ, tay trái chỉ vào Lâm Tiêu, trong đôi mắt tràn đầy khó có thể tin, tựa hồ không thể tin được hết thảy trước mắt mình.

Lâm Tiêu biểu lộ đạm mạc, lạnh lùng nói:

- Trên đời này, cũng không phải chỉ có ngươi mới có thể là Luyện dược sư, những người khác cũng có thể.

- Ha ha, ha ha ha...

Lâm Tiêu vừa nói xong, Ô Hạo nguyên bản thần sắc chấn động đột nhiên cười ha hả, hai mắt của hắn xích hồng, thần sắc ở trong nháy mắt này có vẻ vô cùng dữ tợn.

- Chết, Lâm Tiêu này nhất định phải chết, cả Tân Vệ Thành chỉ cần một thiên tài, thì phải là Ô Hạo ta, hắn phải chết.

Ghen ghét, phẫn nộ, cừu hận, khiếp sợ... các loại tâm tình ở trong nội tâm Ô Hạo không ngừng bốc lên, làm đáy lòng hắn đối với Lâm Tiêu sinh ra sát khí không cách nào hình dung.

Chỉ có giết chết Lâm Tiêu, Ô Hạo hắn mới là thiên tài duy nhất Tân Vệ Thành, nếu không trong năm tháng sau này, Lâm Tiêu mới mười lăm tuổi liền đặt ở trên đầu của hắn, hắn cao ngạo như thế nào cũng vô pháp tha thứ.

- Ngươi cho rằng ngươi cũng là Luyện dược sư liền có thể đối kháng ta sao? Thật sự là buồn cười, bí pháp tinh thần lực công kích của ta không phải phế vật ngươi có thể ngăn cản, ta sẽ cho ngươi biết rằng, cái gì mới là thiên tài Luyện dược sư chân chính.

Ô Hạo thần sắc dữ tợn, ba hoa đoán bậy, thân hình trong nháy mắt hóa thành một đạo thiểm điện phóng tới Lâm Tiêu.

Thân phận Luyện dược sư vẫn là nơi phát ra cao ngạo để hắn giỏi hơn những võ giả khác, nhưng Lâm Tiêu xuất hiện lại triệt để đánh nát cao ngạo trong lòng hắn, làm cho hắn như thế nào cũng vô pháp trấn định.

- Chết đi...

Trong nội tâm Ô Hạo rống to một tiếng, tinh thần nguyên thoi cường đại ở trước mi tâm hắn lại lần nữa ngưng tụ, nhắm Lâm Tiêu bắn tới, đồng thời trường kiếm trong tay hắn cũng trong nháy mắt sáng triệt, bắn ra vô số đạo kiếm quang sáng chói, như Đại Giang bành trướng mãnh liệt bổ ra.

Ầm ầm...

Trong lúc nhất thời, hư không cuồng bạo, trên đống phế thạch chồng chất tràn đầy kiếm quang mãnh liệt.

- Thật sự là người tự ti a, luôn dùng cao ngạo để che dấu nội tâm yếu ớt của mình.

Lâm Tiêu đạm mạc lên tiếng, tiếng nói rơi xuống, trong đôi mắt hắn bỗng dưng tuôn ra một đoàn tinh mang.

Oanh...

Nhị phẩm tinh thần lực cường đại từ trong mi tâm Lâm Tiêu lao ra, cùng Ô Hạo thi triển tinh thần nguyên thoi hung hăng đụng vào chung một chỗ, đồng thời từng đạo đao mang sắc bén như sóng cồn ngập trời, hóa thành một cổ sóng biển cùng Ô Hạo bổ ra kiếm quang ù ù đụng vào một chỗ.

Cùng lúc đó...

Hưu hưu hưu...

Tay trái Lâm Tiêu bỗng nhiên vừa nhấc, ba đạo ô quang từ trong tay áo hắn đột nhiên bạo lướt ra, biến ảo làm ba đạo hư ảnh đen nhánh, như thiểm điện lướt hướng Ô Hạo.

- Ám ảnh tiêu pháp... Mị Ảnh mọc thành bụi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.