Võ Đạo Đan Tôn

Chương 463: Chương 463: Tài phú kinh người.




Thân là nhị thủ lĩnh của Huyết Phong Đạo tiếng tăm lừng lẫy trong phạm vi cả ngàn dặm, tràng diện gì mà hắn chưa từng gặp qua, những năm này người chết trong tay của hắn không dưới mấy trăm, nhưng hiện tại đối mặt với Lâm Tiêu hắn không tự chủ sinh ra sợ hãi khó ức chế.

- Nói cho ta biết, hang ổ Huyết Phong Đạo ở nơi nào?

Chiến đao có máu tươi nhỏ giọt không đặt lên cổ của đối phương, hàn ý lạnh giá làm lông tơ toàn thân nhị thủ lĩnh Huyết Phong Đạo dựng đứng lên, da gà nổi toàn thân.

- Ha ha, muốn biết hang ổ Huyết Phong Đạo của ta, nằm mơ đi, tiểu tử, có gan ngươi liền giết ta, nếu không thì thả ta ra.

Đại hán cố trấn định, lườm qua hai tên đạo phỉ còn chưa chết, chợt lạnh lùng cười nói:

- Tiểu tử, ta còn không biết ngươi tìm hang ổ Huyết Phong Đạo chúng ta là vì cái gì, nói thiệt cho ngươi biết, hang ổ Huyết Phong Đạo của ta có tài phú kinh người, nhưng mà địa điểm chỉ có ba thủ lĩnh chúng ta mới biết được, mấy gia hỏa này không biết tình hình, giết ta thì ngươi không thể biết gì cả.

Đại hán cố gắng ngăn cản sợ hãi, cố gắng trấn định nói:

- Ta cho ngươi hai lựa chọn, đầu tiên là lập tức thả ta ra, đến lúc đó ta sẽ mang một nửa tài phú Huyết Phong Đạo phân cho ngươi, tính toán là cái giá mua mạng của ta, thứ hai, chính là giết ta, nhưng mà như vậy ngươi một phân tiền cũng không chiếm được.

Nói xong, nội tâm sợ hãi của tên nhị thủ lĩnh cố gắng trấn định lại, hắn tin tưởng Lâm Tiêu sẽ làm theo lựa chọn theo suy nghĩ của hắn.

- Hỗn đản, lúc này Huyết Phong Đạo thật sự là tổn thất quá thảm trọng, một khi triệt để bị diệt, hiện tại chỉ cần cầu ra con đường sống, chờ ta thoát khỏi nguy hiểm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp giết tiểu tử này, cho dù là táng gia bại sản thỉnh cường giả ra tay cũng phải báo thù cho đại ca và tam đệ...

Trong lòng tên nhị thủ lĩnh tức giận, trong nội tâm sát cơ sôi trào, nhưng mà biểu lộ trên mặt không nhìn ra cái gì.

- Hai lựa chọn?

Lâm Tiêu cười cười, tay phải dùng sức, đao quang quét qua cổ đối phương.

Phốc phốc

Một chùm máu tươi phóng ra từ cổ họng tên nhị thủ lĩnh, máu sền sệt từ động mạnh chủ của hắn phun ra ngoài.

- Ngươi. . . Vì cái gì. . .

Nhị thủ lĩnh bưng cổ họng đầy máu, không thể tin được nhìn qua, hắn không hiểu vì sao Lâm Tiêu lại có thể không chút do dự giết hắn.

- Lâm Tiêu ta chưa bao giờ chịu uy hiếp, lại càng không bao giờ bàn điều kiện với cường đạo.

Lâm Tiêu lạnh lùng cười cười.

- Đám các ngươi, kẻ nào nguyện ý mang ta đi hang ổ của Huyết Phong Đạo...

Xoay người, ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua ba tên đạo phỉ còn sống.

- Ta, ta, thiếu hiệp ta nguyện ý.

Một tên đạo phỉ còn chưa chờ Lâm Tiêu nói xong, hắn vội vàng tỏ thái độ.

- Chúng ta cũng nguyện ý.

Hai tên đạo phỉ khác vội vàng nói ra.

Phốc

Nhưng mà hai tên vừa nói xong thì một đao quét qua hư không, đầu thân của hai tên đạo phỉ chia lìa, triệt để chết đi.

- Dẫn đường chỉ cần một... Là... Đủ, các ngươi nói quá muộn.

Chiến đao vào vỏ, Lâm Tiêu quay người đi về phía đoàn xe Diệp gia, đối với đạo phỉ, Lâm Tiêu chưa bao giờ nhân từ nương tay, những bại họai như thế sống lâu một ngày chính là tàn nhẫn với nhiều người khác.

Tên đạo phỉ còn sống sót âm thầm may mắn vì mình tỏ thái độ nhanh chóng, vội vàng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lâm Tiêu.

- Diệp gia chủ, thi thể nơi này quá nhiều, mùi máu tươi quá nồng, rất nhanh sẽ hấp dẫn yêu thú đến đây, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đi.

- Tốt, tốt, tất cả nghe Lâm thiếu gia an bài.

Diệp gia chủ liên tục gật đầu, Lâm Tiêu vừa rồi biểu hiện đã triệt để rung động nội tâm của hắn, hơn nữa Lâm Tiêu lại cứu Diệp gia của hắn thêm một lần, có thể nói, hiện tại cho dù Lâm Tiêu bảo Diệp Hác lập tức đi chết, hắn cũng không do dự chấp hành ngay.

- Mọi người tranh thủ thời gian thu thập một chút, chúng ta tiếp tục lên đường.

Diệp Hác hét vang lên, tất cả thành viên Diệp gia từ khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, trật tự bắt đầu rời đi.

- Đây là thiên tài chính thức của đại lục sao?

Diệp Mộng Vân và Gia Lương cũng nhìn rõ một màn vừa rồi, tại trấn Thái Sơn, hai người bọn họ được xem là thiên tài trong thế hệ trẻ, nhưng mà so sánh với Lâm Tiêu hôm nay, bọn họ hiểu rõ mình còn kém thiên tài chính thức quá xa xôi.

Nhưng mà trong lòng của bọn họ cũng không có ghen ghét, có chỉ là sùng bái và hâm mộ Lâm Tiêu.

Có người, nhất định sẽ là minh tinh trên đại lục này, là tồn tại chói mắt tuyệt thế, mà bọn họ chỉ là một cao thủ ở thành Hắc Vân thậm chí là trấn Thái Sơn.

Trong xe ngựa, Lâm Tiêu vẫn đang kiểm kê thu hoạch của mình.

Đám đạo phỉ với tư cách là kẻ sống trên đầu đao lưỡi kiếm, đạt được tiền tài thường thường sẽ lưu trên người của mình, bởi vì đặt ở nơi nào khác bọn chúng cũng không yên tâm, cũng bởi vì như thế, cho nên đám đạo phỉ đều là đám vung tiền như nước, trên người không có dư thừa nhiều tiền.

Đám đạo phỉ lúc trước nhiều người như thế, Lâm Tiêu tổng cộng đạt được ngân phiếu hơn bốn nghìn vạn lượng, trong đó mười mấy tên Chân Vũ giả có hơn một trăm vạn lượng, gần mười tên Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ có hơn ngàn vạn lượng, mà trên người ba tên thủ lĩnh có hai ngàn vạn lượng, tổng cộng bốn ngàn năm trăm vạn lượng.

- Những đạo phỉ này đúng là giàu có, khó trách mỗi người thậm chí đều mong đi làm đạo phỉ.

Lâm Tiêu lắc đầu, tăng thêm trên người của hắn có ba ngàn năm trăm vạn lượng tiền mặt, Lâm Tiêu hiện tại có chừng tám ngàn hai trăm vạn lượng, quả thực giàu có.

Nhưng mà Lâm Tiêu cảm giác, trừ ngân lượng trên người ba tên thủ lĩnh Huyết Phong Đạo ra, trong hang ổ của chúng còn cất dấu tài phú kinh người, bằng không thì vừa rồi tên nhị thủ lĩnh Huyết Phong Đạo cũng không nói như thế.

Thân là võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đại thành và đỉnh phong, hơn nữa còn là thủ lĩnh đạo phỉ có hung danh hiển hách trong phạm vi ngàn dặm quanh đây, trên người ba tên chỉ có hơn hai ngàn vạn lượng là không có khả năng.

Đội ngũ tiếp tục đi tới, gần một giờ sau thì trời từ từ tối lại.

Chạy đi trong đêm vô cùng nguy hiểm, đoàn xe đang tìm kiếm một địa điểm an toàn, lập tức đóng quân lại.

- Diệp gia chủ, ta có việc đi ra ngoài một chút, các ngươi nên chú ý cảnh giác.

Lâm Tiêu đi tới trước mặt Diệp Hác, nhắc nhở.

- Lâm thiếu hiệp cẩn thận, chúng ta sẽ chú ý.

Đoán được Lâm Tiêu muốn đi làm gì thì Diệp Hác gật gật đầu

An bài tốt xong, Lâm Tiêu lúc này mang theo tên đạo phỉ duy nhất còn sống sót của Huyết Phong Đạo đi thẳng về sơn mạch trước mặt.

Được tên đạo phỉ chỉ dẫn, gần một giờ sau, Lâm Tiêu đã đi tới hang ổ của Huyết Phong Đạo.

Hang ổ Huyết Phong Đạo nằm trên đỉnh núi gần sơn mạch chính, chung quanh không có linh dược cùng yêu thú cường đại, bởi vậy không có quá võ giả cường đại qua lại, cũng xem như nơi bí mật.

Lúc này đi ra tập kích thương đội Diệp gia, Huyết Phong Đạo đã xuất động toàn bộ, chỉ có hơn mười tên đạo phỉ không mạnh lưu thủ, bị Lâm Tiêu tập kích, qua một lát đám này cũng thành vong hồn dưới đao của Lâm Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.