Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1049: Chương 1049: Thâm uyên cổ thành.




- Sao có thể…

Thần sắc Từ Thành vặn vẹo, đau đớn mãnh liệt làm hắn choáng váng.

- Ta nói rồi, nếu ngươi dám động thủ, cánh tay của ngươi vĩnh viễn rời khỏi ngươi!

Ngữ khí Lâm Tiêu thật bình thản.

Mọi người mở to hai mắt nhìn, như thế nào cũng không ngờ Lâm Tiêu thật sự dám động thủ, Từ Thành là hộ pháp chấp pháp điện, phụ thân là trưởng lão, chẳng lẽ người này không muốn sống hay sao.

- Chết!

Lão giả Lưu Diệp nổi giận, vỗ một chưởng về hướng Lâm Tiêu, tốc độ nhanh như lưu tinh, trong Tụ Bảo Các lại để cho Từ Thành bị thương, truyền ra mặt mũi hắn đặt nơi đâu.

Oanh long!

Không ai dự đoán được trong tiếng nổ vang, thân hình Lưu Diệp bay ngược ra ngoài nện nát vách tường Tụ Bảo Các, xuyên qua một động lớn, tiếng nổ kịch liệt nhất thời kinh động người đi đường.

- Làm sao có thể!

Lưu Diệp trừng lớn hai mắt, phun ra ngụm máu tươi, phát ra tiếng hô kinh hãi, thực lực đối phương mạnh mẽ vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Bá bá bá…

Đảo trung ương là địa phương nào? Đại bản doanh Đảo Mê Thất, thời khắc đều có võ giả chấp pháp điện tuần tra, trong nháy mắt có hơn mười hộ pháp cùng chấp sự chấp pháp điện lao tới, vây quanh Tụ Bảo Các.

- Lưu Diệp trưởng lão, xảy ra chuyện gì?

Đầu lĩnh võ giả cung kính hỏi.

- Bên trong có tên tiểu tử ngang nhiên hành hung trong Tụ Bảo Các, bắt cho ta, ta muốn xem trong Đảo Mê Thất, ai dám đối lập cùng chấp pháp điện!

Lưu Diệp kinh sợ, hắn có thể khẳng định với thực lực của Lâm Tiêu tuyệt đối là đầu lĩnh hắc thế lực phân đảo, vì vậy mới dám hung hăng càn quấy như thế, nhưng ở trong Đảo Mê Thất là thiên hạ chấp pháp điện, thế lực cường thịnh bao nhiêu cũng phải rút lui.

- Tiểu tử, chúng ta là đội tuần tra chấp pháp điện, đi theo chúng ta một chuyến đi.

Hơn mười võ giả đi vào Tụ Bảo Các, vây quanh Lâm Tiêu, thần sắc lạnh lùng.

Trong đó có hai người muốn bước lên áp giải Lâm Tiêu.

- Cút!

Tiếng sấm nổ vang, kình khí thổi quét, hai võ giả kia không chịu được lực đánh bay ngược ra xa.

Đầu lĩnh võ giả tái người, quát khẽ:

- Tiểu tử, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng, hậu quả đối lập cùng chấp pháp điện chúng ta.

- Trợn to mắt chó của các ngươi nhìn xem!

Lâm Tiêu cũng không nhiều lời, vung tay, một kim sắc lệnh bài hiện trước mặt bọn họ.

Sắc mặt đội tuần tra đại biến:

- Lệnh bài trưởng lão!

Thân phận bọn hắn cao tới đâu cũng chỉ là hộ pháp cùng nghi trượng, với thân phận của họ đi uy hiếp một trưởng lão, đây không phải tìm đường chết sao.

- Cái gì? Hắn cũng là một trưởng lão?

- Làm sao có thể!

- Ta biết toàn bộ trưởng lão Đảo Mê Thất, người này từ đâu xuất hiện!

- Hay là giả mạo lệnh bài trưởng lão đi?

- Nói đùa gì vậy, nghe nói lệnh bài trưởng lão là do đảo chủ tự mình chế tạo, làm sao có thể làm giả!

Toàn trường ồ lên, mọi người trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên không ngờ là kết cục như vậy, khó trách đối phương không hề sợ hãi, hai trưởng lão xung đột là chuyện vượt ngoài ý liệu.

Về phần đội tuần tra thật tiến lui khó khăn, với địa vị của họ muốn bắt một trưởng lão, căn bản không đủ tư cách, chỉ có thể nhìn Lưu Diệp xin giúp đỡ.

- Đáng chết, chẳng lẽ là hắn?

Tâm tư Lưu Diệp thay đổi thật nhanh, thân là trưởng lão tin tức đương nhiên linh thông, lập tức liền nghĩ tới một khả năng.

Bá!

Hắn đi vào trong Tụ Bảo Các.

- Các hạ, nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là người mới tới vừa trở thành trưởng lão cách đây không lâu, xin khuyên ngươi một câu, ở trong Đảo Mê Thất đừng quá kiêu ngạo, tuy địa vị trưởng lão cao quý nhưng trên trưởng lão còn có phân đảo chủ, phó đảo chủ cùng tổng đảo chủ, nói thật cho ngươi biết, Tụ Bảo Các không chỉ là sản nghiệp của Lưu mỗ, còn có phân đảo chủ nhập cổ bên trong, ta khuyên các hạ điệu thấp một chút mới tốt.

- Nga?

Lâm Tiêu thản nhiên nói:

- Không sợ nói cho ngươi biết, thật sự ta mới trở thành trưởng lão, nếu vị phân đảo chủ sau lưng ngươi muốn tới tìm ta tính sổ, gọi hắn cứ tới đi, nói cho hắn biết ta chờ hắn.

Cười lạnh một tiếng, Lâm Tiêu xoay người rời khỏi Tụ Bảo Các, dọc đường không ai dám ngăn trở.

Quá kiêu ngạo, lời này của đối phương hiển nhiên cũng không xem phân đảo chủ vào trong mắt.

- Hỗn đản!

Nhìn Tụ Bảo Các hỗn độn, Lưu Diệp cắn răng, siết chặt nắm tay:

- Ta cũng không tin sẽ không có ai quản hắn!

- Lưu Diệp trưởng lão, cáo từ!

Đội tuần tra cười khổ, lại lẫn vào xung đột giữa hai trưởng lão, thật xui xẻo, đúng là thần tiên đánh nhau người phàm bị tai ương, nếu vị trưởng lão kia bụng dạ nhỏ một chút, lợi dụng chức quyền điều họ đi phân đảo, thật sự sẽ gặp xui xẻo.

An ủi Từ Thành vài lời, Lưu Diệp xoay người rời khỏi Tụ Bảo Các, đi gặp vị phân đảo chủ chống đỡ sau lưng hắn.

- Tiện nhân, đều là ngươi gây ra họa!

Vung tay tát bay nữ tử phong tao đang đứng run rẩy bên cạnh, Từ Thành nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phun lửa, đắc tội một trưởng lão, cho dù là phụ thân hắn cũng rất khó ra mặt cho hắn, nếu hắn không thể lĩnh ngộ sinh tử áo nghĩa, đời này chỉ có thể làm một kẻ cụt tay!

Một lát sau, bên trong chấp pháp điện phân đảo thứ năm.

Lưu Diệp đứng trước mặt một lão giả sắc mặt âm trầm, đem chuyện vừa xảy ra bẩm báo chi tiết.

- Trần đảo chủ, làm phiền ngươi bế quan cũng không còn cách nào, ngươi không chứng kiến mà thôi, đối phương quả thật quá kiêu ngạo, còn nói chờ ngươi, hiển nhiên là không xem ngươi vào trong mắt, nhân vật như vậy thật vô pháp vô thiên, không biết vì sao tổng đảo chủ lại để cho hắn trở thành trưởng lão, nếu không giáo huấn hắn mặt mũi của ngươi để vào đâu, thể diện Tụ Bảo Các đặt chỗ nào.

Vẻ mặt Lưu Diệp kích động, bộ mặt dữ tợn.

- Hắn thật nói như vậy?

Trần đảo chủ đứng lên, đi tới trước mặt Lưu Diệp, dáng vẻ âm trầm.

- Thật sự như vậy, không hề giả dối, chẳng những có ta nghe được, mà rất nhiều người cũng nghe thấy.

Lưu Diệp khẳng định đáp.

Ba!

Đáp lại hắn là một cái tát của Trần đảo chủ, đánh hắn bay ngược ra ngoài, khiến Lưu Diệp phát mộng.

- Ta cho ngươi quản lý Tụ Bảo Các, lại bị ngươi quản lý thành dạng này?

Khuôn mặt Trần đảo chủ dữ tợn nói.

Thực lực của Lâm Tiêu, Trần Húc hiểu rõ ràng, lúc trước hắn có thể ngăn cản một kích đáng sợ của tổng đảo chủ, còn đánh bại Trần Bân của đảo thứ ba, thực lực tuyệt đối ở cấp bậc phân đảo chủ, mấy ngày qua Trần Húc còn đang lo lắng ba tháng sau Lâm Tiêu tìm hắn khiêu chiến, vì vậy trực tiếp bế quan tu luyện, không nghĩ tới hắn ngàn tính vạn tính nhưng không tính được Lưu Diệp lại chủ động trêu chọc Lâm Tiêu, nếu bởi vì chuyện này khiến cho đối phương đem mục tiêu khiêu chiến đặt lên người mình, quả thật chẳng khác gì tự tìm đường chết.

- Ta…

- Ngươi không cần nói nữa, lập tức đi giải thích với đối phương, đồng thời ta không hi vọng sự tình liên lụy tới trên người của ta.

Trần Húc khoát tay nói.

- Dạ.

Tuy trong lòng Lưu Diệp không cam tâm, nhưng vẫn bất đắc dĩ lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.