Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1305: Chương 1305: Thiên Thực Man Tôn.




- Thật sự là Tôn Giả Man tộc?

Lâm Tiêu chấn động.

Sinh tử tam trọng vương giả và Thần Vọng Cảnh Tôn Giả tuy chỉ kém một đẳng cấp, nhưng cả hai chênh lệch như ngày và đêm, cả hai là một cái hào rộng không cách nào vượt qua.

- A..., Tiểu gia hỏa Nhân tộc cùng Yêu tộc và ngươi nữa, thế nào? Chẳng lẽ là hiện tại người, yêu hai tộc vẫn còn thống trị man hoang cổ địa sao?

Trung niên man nhân đứng trong thạch điện, cẩn thận đánh giá chung quanh, nhíu mày nói ra.

- Thiên Thực Man Tôn, tiền bối là Thiên Thực Man Tôn?

Man tộc, thần sắc Đại Tế Ti trở nên kích động, sắc mặt của hắn ửng hồng, hai chân quỳ xuống.

- Man tộc Man Tạp Lỗ - Sa Mông, bái kiến Thiên Thực Man Tôn!

- Tiểu gia hỏa Sa Mông thị, ngươi nhận ra ta sao?

- Đại danh Man Tôn, Man Tạp Lỗ tất nhiên đã nghe qua, nhưng mà ngài năm đó không phải đã vẫn lạc sao, vì sao lại?

- Hắc hắc hắc, ta không có vẫn lạc, chỉ lợi dụng Man tộc chuyển sinh chi thuật ngủ say trong chí bảo đại điện, trấn phong huyết nhục, khiến cho một đường sinh cơ bất diệt, một khi thi triển thuật này, cửu tử nhất sinh, không nghĩ tới Thiên Thực ta lại thành công.

- Thiên Thực đại nhân vẫn còn sống, thật sự là trời thương Man tộc, Man tộc ta có hi vọng quật khởi ah.

Thần sắc Đại Tế Ti điên cuồng, nước mắt kích động chảy xuống.

Thiên Thực Man Tôn, hắn trong tư liệu lịch sử của Man tộc đã từng thấy qua, vào thời đại viễn cổ hắn là một trong những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Man tộc, năm đó tam tộc đại chiến bộc phát, cơ hồ tất cả Man Tôn đều vẫn lạc, không nghĩ tới Thiên Thực Man Tôn không chết, ngược lại tự mình giam cầm trong chí bảo đại điện, vẫn sống tới tận bây giờ.

Cho tới nay, Đại Tế Ti đều ngóng trông hi vọng Man tộc quật khởi, lúc này đi chí bảo đại điện cũng là như thế, mà muốn Man tộc quật khởi, nhất định phải sinh ra cường giả Man Tôn, hắn khổ tâm đạt được truyền thừa bí pháp, tìm kiếm hạch tâm bảo tàng cũng là vì như thế, nhưng Đại Tế Ti làm thế nào cũng không nghĩ tới, trong chí bảo đại điện vẫn còn Man Tôn còn sống, hơn nữa còn là Thiên Thực Man Tôn tiếng tăm lừng lẫy thời kỳ viễn cổ.

Có Thiên Thực Man Tôn ở đây, Man tộc lo gì không thể hưng thịnh, Nhân tộc cùng Yêu tộc, chắc chắn phải trả giá bằng máu.

- Tiểu gia hỏa Man Tạp Lỗ, ta ngủ say những năm qua, đã xảy ra chuyện gì?

Chuyện đầu tiên sau khi Thiên Thực Man Tôn thức tỉnh chính là tìm hiểu tình huống đại lục hiện nay.

- Thiên Thực Man Tôn tiền bối, hôm nay man hoang cổ địa...

Đại Tế Ti nhanh chóng nói rõ tình thế đại lục hiện tại.

Thiên Thực Man Tôn ngay từ đầu thần sắc còn tương đối trấn định, sau khi nghe xong dần dần khiếp sợ, nói:

- Không nghĩ tới, nhân tộc và yêu tộc thân là hai đại tộc đỉnh phong lại trở mặt thành thù, chém giết lẫn nhau, cơ hồ tất cả cường giả vẫn lạc, văn minh tàn lụi, bị suy tàn tới tình trạng này!

- Nói như vậy, những tiểu tử nhân tộc và yêu tộc ở đây chính là nhân vật đỉnh cấp của hai tộc?

Ánh mắt sâm lãnh của Thiên Thực Man Tôn đảo qua đám người Phi Loan Vương.

Phi Loan Vương các những người khác biến sắc, vào khoảnh khắc Thiên Thực Man Tôn thức tỉnh thì bọn họ đã cảm thấy không đúng, bước chân chậm rãi lui về phía sau, giờ phút này đã thối lui đến cửa thạch điện, nhìn thấy ánh mắt Thiên Thực Man Tôn đảo qua thì thân hình bất động.

- Trốn!

- Đi mau!

Sưu sưu sưu sưu vèo. . .

Trong một lát, cường giả nhân yêu hai tộc đã nhanh chóng bỏ chạy.

- Thiên Thực Man Tôn, trong chí bảo đại điện còn có một Man Tôn, lần này chúng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Diệt Linh Vương tuyệt vọng, từ khí tức Thiên Thực Man Tôn phát ra tuyệt đối là tồn tại vượt qua bọn họ, mà chiến phủ trong tay hắn tuyệt đối là Chí Tôn khí vô cùng cường hoành, cho dù là cái nào trong cả hai đều có thể giết bọn họ, chớ đừng nói cả hai đầy đủ, không trốn thì Tà Thử Vương chính là tấm gương của bọn họ.

- Thiên Thực Man Tôn đại nhân, mấy nhân loại và yêu tộc kia chính là kẻ tranh đoạt bảo tàng của chúng ta, lúc trước còn đánh giết vài cường giả tộc ta, chúng cũng là cường giả tọa trấn nhân tộc, yêu tộc tại man hoang cổ địa, Man Tôn đại nhân, ngàn vạn không thể để cho chúng trốn thoát.

Đại Tế Ti lo lắng nói.

- Yên tâm đi, trước mặt Thiên Thực Man Tôn ta, ai cũng đừng mong chạy trốn được.

Thiên Thực Man Tôn lạnh lùng cười cười, trong đôi mắt bắn ra sát cơ đáng sợ, quát lên:

- Tự tiện xông vào chí bảo điện của Man tộc ta, các ngươi đều phải chết.

Những lời này vừa ra, uy áp vô hình lập tức lan tràn ra ngoài, làm cho những người kia gặp tai nạn to lớn.

Oanh!

Chữ "Chết" vừa vang lên, cánh cửa thanh đồng vốn mở ra một khe hở đã đóng lại, trong nháy mắt mọi người sắp rời khỏi đã bị vây bên trong, ngay sau đó uy áp khủng bố đánh tới, mười người đều bay ra ngoài, dính vào vách tường, đầu óc hỗn loạn, tim đập nhanh không ngừng, nhanh hơn bình thường mười lần, mấy chục lần, huyết dịch toàn thân ngược dòng, thân thể chết cứng.

Phốc phốc phốc

Trong nháy mắt máu tươi phun trào, bị thương nghiêm trọng.

- Uy Áp Âm Ba Công Kích.

Rất nhiều vương giả hoảng sợ.

Uy Áp Âm Ba Công Kích, chính là trong âm thanh ẩn chứa uy áp của chí cường giả, uy áp không chỉ có khí tức của cường giả, mà nó còn bao hàm linh hồn võ giả, ý chí võ đạo, một khi khuếch tán ra sẽ xúc phạm linh hồn, sẽ tạo thành áp lực to lớn, kẻ yếu sẽ bị thương nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất thậm chí sẽ vẫn lạc.

- Hắc hắc, có chút ý tứ, xem đám gia hỏa các ngươi có thể ngăn cản mấy lần?

- Chết!

Thiên Thực Man Tôn mở miệng, sóng âm uy áp càng khủng bố hơn lúc trước, lại tiếp tục đánh tới.

Thân thể mọi người dán lên vách tường không thể động đậy, sắc mặt trắng bệch.

- Đao hồn, trấn!

Thời khắc mấu chốt, Lâm Tiêu cũng bất chấp ẩn dấu thực lực, tam tinh man vương sáo trang xuất hiện, đồng thời nhị trọng đao hồn đỉnh phong trong đầu vận chuyển tới cực hạn, định trụ thần hồn, còn vận chuyển Cửu Ngự Phân Thân Thuật giữ vững linh hồn bản thân.

Oanh!

Trong âm thanh ẩn chứa linh hồn trùng kích cường đại, càng giống hồng thủy vỡ đê đánh tới, đao hồn nhị trọng đỉnh phong của Lâm Tiêu vào lúc này lung lay sắp đổ, chẳng khác gì đèn cầy sắp tắt trong gió, tùy thời sẽ tắt ngắm, đao hồn nhị trọng đỉnh phong ở trong Sinh Tử Cảnh vương giả có thể nói biến thái, nhưng đối mặt linh hồn Thần Vọng Cảnh Tôn Giả trùng kích thì bạc nhược yếu kém.

- Đáng giận, vô tận đao hồn, tuyệt vọng đao hồn, trấn áp cho ta.

Trong lòng Lâm Tiêu gào thét, răng rắc một tiếng, thời khắc mấu chốt đao hồn nhị trọng đỉnh phong Lâm Tiêu vậy mà vỡ vụn ra, nhưng mà đao hồn phong cách cổ xưa vỡ vụn ra ngược lại có ánh đao sáng ngời, chậm rãi thăng hoa.

Phá rồi lại lập, đao hồn tam trọng.

Lâm Tiêu dù thế nào cũng không ngờ vào thời khắc mấu chốt đao hồn của mình lại đột phá tam trọng, nhưng mà lúc này hắn không nghĩ nhiều như thế, hắn chỉ biết toàn lực thúc dục đao hồn, phóng xuất tuyệt vọng đao ý ngăn cản tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.