Võ Đạo Đan Tôn

Chương 156: Chương 156: Thiết cốt boong boong. (2)




- Lâm Tiêu? Đến tột cùng là thế lực nào? Chẳng lẽ Lâm Tiêu nửa năm trước huyên náo xôn xao, dùng đệ tử chi thân đánh chết Huấn Luyện Quán trợ lý giáo quan kia sao?

- Ta nhận ra rồi, là hắn, đứng ở bên cạnh hắn chính là muội muội của hắn Lâm Nhu, là huynh muội của đệ nhất thiên tìa Tân Vệ Thành ta năm đó, ta là Lâm Nhu này tựa hồ cũng công tác ở Đan Các, sao Lâm Tiêu lại tức giận như thế?

Cùng lúc đó, trong đại sảnh rất nhiều võ giả và Luyện Dược Sư cũng đều nhao nhao nghị luận, trong đó có chút nhân viên công tác ở Đan Các cũng từng thấy qua Lâm Nhu, không khỏi lên tiếng kinh hô.

Đại sảnh tầng thứ nhất Đan Các chính là giao dịch đại sảnh, ở chỗ này không cũng chỉ có nhân viên công tác Đan Các, còn có võ giả và Luyện Dược Sư đến từ các thế lực khác tiến tới mua đan dược, lời nghị luận của bọn hắn khiến thần sắc Mạc Ly vốn là tức giận thoáng cái trở nên vô cùng âm trầm.

Trước kia hắn thấy Lâm Tiêu tuổi còn trẻ, lúc ra tay liền chỉ dùng hai phần lực, không nghĩ tới chẳng những không cầm xuống Lâm Tiêu, ngược lại còn bị hắn nhẹ nhõm ngăn trở, cái này khiến Mạc Ly mặt mo phát tím, trong nội tâm thẹn quá hoá giận.

Nhưng hắn là chấp sự thành danh lâu nă của Đan Các võ giả bộ, những năm này thủy chung không thể đột phá Hóa Phàm cảnh đã khiến hắn ở trong các bị người dèm pha, hôm nay ngay cả một thiếu niên miệng còn hôi sữa cũng không cầm được, truyền đi hắn còn không bằng trực tiếp cầm khối mộc đầu đâm đầu vào chết cho rồi.

- Xú tiểu tử, ta cho ngươi làm càn, chết cho ta!

Mạc Ly thật sự nổi giận, chợt quát một tiếng, hắn lại lần nũa hung hăng chộp tới Lâm Tiêu.

Một chiêu này, Mạc Ly lập tức phóng ra sáu thành thực lực, dùng công lực mấy chục năm đắm chìm trong võ đạo của hắn, Chân Võ giả nhị chuyển đỉnh phong bình thường sẽ lập tức bị nhiếp cầm, mà ngay cả một ít tam chuyển sơ kỳ cũng phải bại lui.

Cuồng phong kịch liệt gào rú, nguyên lực bức nhân áp chế xuống, Lâm Tiêu lập tức cũng cảm giác được cả người như đứng trên đỉnh vách nui, bị vòi rồng cuốn lấy tùy thời đều có thể ngã xuống phấn thân toái cốt, một cổ cảm giác nguy cơ mãnh liệt bỗng nổi lên trong lòng hắn.

Nhưng ánh mắt của hắn lại không biến, thân hình như bàn thạch muôn đời lù lù dựng đứng, trong ánh mắt bỗng dưng tuôn ra một đoàn ánh sao vĩnh viễn không khuất phục, cận kề cái chết không lùi.

- Cực Đạo Uy Thiên Quyền -- Uy Phong Lẫm Lẫm!

Lâm Tiêu trong nội tâm im ắng gào thét, ngay khi thủ trảo Mạc Ly đánh xuống hắn liền đánh ra một quyền, trong cơ thể Nguyên Trì điên cuồng xoay tròn, nguyên lực hùng hồn do Ngưng Nguyên Công cô đọng cuồn cuộn mà ra.

Phanh!

Quyền chưởng va chạm, trong Đan Các đại sảnh như sấm sét vang lên giữa trời quang, một cổ kình khí cuồng bạo đến mức tận cuốn ra, trong miệng Lâm Tiêu kêu rên một tiếng, khóe miệng lặng yên chảy xuống một tia máu tươi, võ giả bào trên người cũng bị xé nát dưới cổ vòi rồng này, lộ ra có chút rách nát.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn sáng chói như trước, thân hình cao ngất như trước, phảng phất hàn tùng ngông nghênh ngạo nghễ đứng vững trên vách núi vậy.

- Ổ Hạo, ngươi cút ra đây cho ta.

Lâm Tiêu ngửa mặt lên trời kêu to, đột nhiên cười ha hả:

- Cái gì Đan Các thủ tịch đệ tử, cái gì thiên tài Luyện Dược Sư, ta nhổ vào! Ép mua không thành liền ở trong thành công nhiên động thủ, hiện giờ càng giận chó đánh mèo một tiểu cô nương, ngươi coi như là người sao? Coi như là một nam nhân sao? Có gan, ngươi cứ nhắm vào lão tử, khi dễ muội muội ta thì tính là gì? Ta cũng cảm thấy nhục nhã thay ngươi, ha ha! Ha ha ha!

Tiếng cười to phóng khoáng của Lâm Tiêu như sấm cuồn cuộn vang vọng trong đại sảnh, đinh tai nhức óc.

Máu tươi từ khóe miệng của hắn chảy xuống, nhưng hắn lại hồn nhiên không để ý, ngay cả lông mày cũng chưa từng nhíu lấy, phảng phất hoàn toàn không phát giác ra vậy.

- Nhị ca.

Lâm Nhu xông lên ôm lấy Lâm Tiêu, nước mắt tùy ý:

- Chúng ta trở về đi, Tam muội không có sao, thật sự không việc gì đâu.

Chứng kiến Lâm Tiêu bị thương, Lâm Nhu như bị đao xoắn, so sánh với bị trục xuất Đan Các, Lâm Nhu tình nguyện Lâm Tiêu không vì nàng mà bị thương.

Lời của Lâm Tiêu và Lâm Nhu cũng khiến không ít võ giả và các luyện dược sư trong tràng đã mơ hồ minh bạch điều gì đó.

- Xông quan giận dữ vi hồng nhan, lão tử bắt đầu có chút thưởng thức tiểu tử này rồi!

- Tiểu tử này thuộc thế lực nào thế? Quả nhiên là boong boong thiết cốt, boong boong thiết cốt ah!

- Vì muội muội của mình, dĩ nhiên lại dám can đảm khiêu chiến uy nghiêm, Đan Các tuy rằng ngu xuẩn, nhưng lại khiến kẻ khác kính nể.

- Chân anh hùng, chân hán tử!

Rất nhiều võ giả ở đây trong ánh mắt nhìn qua Lâm Tiêu đều lóe ra hào quang thưởng thức, kính nể, từ trên người thiếu niên Lâm Tiêu này, thứ bọn hắn thấy, lại một trái tim cường đại, một trái tim không sợ cường quyền.

Võ đạo, chính là nghịch thiên chi đạo, thủ trọng tinh thần ý chí! Người nhu nhược không chịu nổi, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, vô luận đi đến nơi nào đều sẽ bị người nhạo báng, cũng nhất định không cách nào có thành tựu lớn trên võ đạo được.

Trong lúc nhất thời, các võ giả, các luyện dược sư thuộc các thế lực lớn ở đây, đối với Lâm Tiêu đều toát ra ánh mắt thưởng thức, kính nể.

Mặc kệ thực lực Lâm Tiêu như thế nào, tuổi bao nhiêu, chỉ riêng phần ý chí không sợ cường quyền này của hắn, cũng đủ khiến mọi người tại tràng phải chấn động rồi.

- Lâm Tiêu này sao lại chạy đến đây kêu gào với Ổ Hạo rồi? Hắn không phải là bị mang đến thành vệ sở sao?

Bên ngoài Đan Các đại sảnh, rất nhiều võ giả vốn còn chưa đi vào Đan Các sau khi nghe tiếng gầm bên trong, cũng nhao nhao hiếu kỳ vọt vào, mấy võ giả trước kia mua đồ ở Giao Dịch Đại Điện nhìn thấy xung đột giữa Lâm Tiêu và Ổ Hạo sau khi thấy Lâm Tiêu ở trong đại sảnh đều không khỏi khẽ giật mình.

- Cái gì mang đến thành vệ sở? Trước kia Lâm Tiêu này từng có xung đột với Ổ Hạo sao?

Mấy người kia vừa dứt lời, lập tức liền khiến một số võ giả, luyện dược sư chung quanh chú ý, nhao nhao nhịn không được hỏi thăm.

Bị nhiều võ giả, luyện dược sư như vậy vây xem, mấy võ giả này nhịn không được nuốt nhổ nước miếng, kể lại chuyện trong Giao Dịch Đại Điện trước kia từ đầu chí cuối.

- Cái gì? Mấy người Ổ Hạo vậy mà cường mua đồ không thành, liền mai phục bên ngoài Giao Dịch Đại Điện đánh lén sao?

- Quá kiêu ngạo, quá làm càn, người như vậy quả thực là sỉ nhục của Tân Vệ Thành chúng ta.

- Hừ, sỉ nhục cái gì, cái thế giới này thực lực vi tôn, Ổ Hạo kia chính là Đan Các trẻ tuổi thủ tịch đệ tử, càng có danh xưng đệ nhất thiên tài Tân Vệ Thành hiện giờ, hung hăng càn quấy một chút cũng là chuyện rất bình thường.

- Đệ nhất thiên tài thì đã sao? Đệ nhất thiên tài có thể muốn làm gì thì làm sao? !

- Hừ, nói nhỏ thôi, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa sao, nơi này chính là Đan Các.

- Vậy chuyện muội muội Lâm Tiêu lại là sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.