- Ngươi nói cái gì!
Tà Thử Vương nheo mắt, trong mắt hiện sát cơ.
- Mọi người xem, người này căn bản không hề có ý hối cải!
Tà Hồn Vương không chút sợ hãi đối phương, cười lạnh nói.
Một lần nguy cơ không lớn không nhỏ đã làm đội ngũ lập tức có khoảng cách, nếu không phải vì cần tìm bảo điện, chỉ sợ đã đánh nhau.
- Như vậy, Tà Thử Vương, ngươi giao ra Âm Cực quả đi.
Thiên Ngạc Vương không thể không lên tiếng.
- Thiên Ngạc Vương, việc này không có khả năng!
Sắc mặt Tà Thử Vương trầm xuống, muốn buộc hắn giao ra Âm Cực quả, thiên vương lão tử cũng không được!
Thiên Ngạc Vương cau mày.
Tuy địa vị hắn cao hơn Tà Thử Vương, nhưng người kia cũng là yêu vương tam trọng, hắn cũng không thể thật sự mệnh lệnh đối phương, nhưng hiện tại Nhân tộc cùng Man tộc rõ ràng không chịu bỏ qua, chẳng lẽ hắn phải giết Tà Thử Vương hay sao? Giết đối phương, tổn hại chính là lợi ích của Yêu tộc.
- Thiên Ngạc Vương, không phải ta không nghe lời ngươi, nhưng ở đây có nhiều người như thế, giao Âm Cực quả cho ai? Ta nghĩ đưa cho ai cũng không thích hợp đi?
- Được rồi, đừng tranh cãi nữa.
Phi Loan Vương lên tiếng:
- Tà Thử Vương đích xác có lỗi, nhưng đây là lần đầu tiên, như vậy đi, Tà Thử Vương, ngươi xuất ra hai ngàn vạn cực phẩm nguyên thạch, đưa cho Huyền Diệu Vương cùng Cương Đạc mỗi người một nửa, sự kiện này xem như xong, nếu ai còn tiếp tục có lần sau, quyết không nhẹ tha, chư vị cảm thấy thế nào?
- Chúng ta không vấn đề, đưa ra ý kiến không phải vì tranh ích lợi, mà là vì định ra quy củ.
Ngay cả người ra sức lớn nhất như Phi Loan Vương cũng đã nói như thế, Nhân tộc lẫn Man tộc đều đồng ý.
- Ta đồng ý!
Tà Thử Vương lấy ra hai ngàn vạn cực phẩm nguyên thạch giao cho Huyền Diệu Vương cùng Cương Đạc.
Giá trị một gốc Âm Cực quả bình thường mà nói kỳ thật không đạt tới hai ngàn vạn cực phẩm nguyên thạch, nhưng đối với Tà Thử Vương có thể gia tăng thực lực cho hắn, bởi vậy hắn cũng không thiệt thòi bao nhiêu, mà Huyền Diệu Vương cùng Cương Đạc đều được bồi thường, cũng không phải được lợi ích, nhưng cũng không kém bao nhiêu, những người khác cũng không bị thương gì nghiêm trọng nên không tính, đi vào Phế khu Cổ Thần muốn không bị thương thì không thể nào.
Chỉ có Tà Hồn Vương cảm thấy khó chịu, hắn thật ra cũng rất muốn lấy Âm Cực quả.
Kỳ thật mọi người đều hiểu được ý nghĩ của hắn.
- Mọi người nghỉ ngơi một chút, lập tức xuất phát!
Phi Loan Vương nói, mặc kệ hắn chướng mắt Tà Thử Vương thế nào, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn ra tay giúp hắn một phen, nếu lúc này cùng là đồng tộc còn không đồng tâm hiệp lực, vậy không cần phải đi tầm bảo làm gì.
Nửa giờ sau, mọi người lại xuất phát.
Vùng đất đen không nửa phần sinh cơ, hết thảy tĩnh mịch như mảnh đất hoang.
Căn cứ theo bản đồ trong Mê Không Châu lưu lại, bọn hắn chỉ mới đi qua một phần ba đoạn đường, trên bản đồ bộ phận đầu tiên là Mê Thất chiểu trạch, bộ phận thứ hai là dải đất màu đen, được xưng là Sơn lĩnh Tử Tịch, Sơn lĩnh Tử Tịch rất lớn, gần như chiếm lĩnh một phần hai bản đồ, mà bộ phận thứ ba là một mảnh hư không, thậm chí còn không có danh xưng.
Hiện tại mọi người cần thông qua Sơn lĩnh Tử Tịch.
- Mọi người cẩn thận một chút, Sơn lĩnh Tử Tịch nằm bên trong Phế khu Cổ Thần, nói không chừng càng nguy hiểm hơn Mê Thất chiểu trạch.
Man tộc Đại Tế Ti nhắc nhở.
Không cần hắn nhắc nhở, vừa đi vào sơn lĩnh thần kinh mọi người đã căng thẳng, thời khắc quan sát bốn phía.
Khu vực này thập phần trầm uất, bên trên là hắc vụ không ngừng lưu động xoay chuyển, một khi tới gần lại tạo cho người ta cảm giác thập phần nguy hiểm, lông tơ toàn thân dựng đứng, mà phía trước là một mảnh đồi núi màu đen, cao thấp phập phồng, liên miên rậm rạp, liếc mắt không nhìn thấy cuối.
Mọi người thông qua Mê Thất chiểu trạch đã hao phí một nửa thời gian, mà diện tích Sơn lĩnh Tử Tịch lớn hơn đầm lầy gấp đôi, thông qua nơi này dù toàn lực phi hành, chỉ sợ cũng hao phí suốt ba ngày.
Mọi người thời khắc chú ý bốn phía, phi hành với độ cao khá thấp.
Sau nửa nén hương, một đạo hắc ảnh đột nhiên từ bên dưới một đồi núi thấp bé lắc lư bay tới, lập tức đối diện cùng nhóm người Lâm Tiêu.
Mọi người hoảng sợ nhảy dựng, lực lượng trong nháy mắt ngưng tụ, đó là một quái vật màu đen cao chừng bảy tám thước, toàn thân tối đen, góc cạnh rõ ràng, kỳ lạ chính là toàn thân không có lân giáp, phảng phất như một khối sắt đen hợp lại mà thành, chi trước càng thêm quỷ dị, giống như hai thanh chiến đao màu đen, chiến đao phát tán ra hành khí lạnh lẽo, đôi mắt màu đen gắt gao nhìn chằm chằm mọi người.
- Mọi người đừng vọng động!
Thiên Uyên Vương quát khẽ, truyền âm cho mọi người, theo hắn xem ra nếu có thể không phát sinh xung đột thì không cần động thủ tốt nhất.
Đáng tiếc Thiết Đao thú kia hiển nhiên không cấp mặt mũi cho hắn, lời của hắn vừa dứt Thiết Đao thú đã hóa thành hắc quang, đôi chi trước hung hăng bổ về phía hắn.
- Tốc độ thật nhanh!
Thiên Uyên Vương kinh ngạc, càng làm cho hắn giật mình chính là hộ thể chân nguyên của hắn không chịu nổi một kích của đối phương, ba một tiếng chân nguyên dập nát, chiến đao nháy mắt đã đi tới trước mặt hắn.
Thời khắc mấu chốt, Thiên Uyên Vương quát một tiếng, trên tay trái bộc phát hắc quang, đương một tiếng, đao chưởng va chạm, hắc quang bị chiến đao chém thành hai nửa, một đám huyết hoa tung bay trong không trung, trên tay bị cắt một vết thương thật sâu, đồng thời chưởng phải của Thiên Uyên Vương đã hung hăng đánh lên ngực Thiết Đao thú.
Oanh!
Thiên Uyên Vương cùng Thiết Đao thú đồng thời bay ra ngoài.
Ngực Thiết Đao thú xuất hiện một chưởng ấn sâu gần thước, nhưng chỉ một lát chưởng ấn đã biến mất, địa phương bị thương đã bóng loáng trở lại.
- Công kích thật sắc bén, phòng ngự thật đáng sợ.
Thiên Uyên Vương âm thầm biến sắc, đột nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ, lại xuất thủ.
Oanh long!
Cuồng phong nổi dậy, sóng xung kích tứ tán.
Thiết Đao thú hiển nhiên không đáng sợ như Nê Chiểu Vương, mọi người cố ý tránh ra xa, muốn quan sát kỹ thực lực Thiết Đao thú.
Oanh oanh oanh…
Thiên Uyên Vương cuồng nộ đánh tới, trên người Thiết Đao thú lập tức xuất hiện chưởng ấn thật sâu, bị đánh bay ra ngoài.
- Lâm Uyên Nhất Kích!
Thiên Uyên Vương thừa thắng truy kích, hét to một tiếng, chân nguyên khởi động, hắc quang hóa thành viên bàn thật lớn, theo chân nguyên thao tác hoành bay ra ngoài.
Thiết Đao thú cử đao ngăn cản, lực trùng kích mãnh liệt chấn động toàn thân nó vang lên răng rắc, viên bàn sắc bén trực tiếp cắt qua thân thể nó, chia thành hai nửa, vị trí vết cắt bóng loáng như gương, thế nhưng lại không hề có huyết nhục nội tạng, giống như một khối sắt bị cắt mở.
Hưu…
Hai khối thân thể Thiết Đao thú chợt thiếp lại một chỗ, nhuyễn động một thoáng, nhanh chóng hợp lại thành một, ngay lập tức huy vũ chiến đao bổ về hướng Thiên Uyên Vương.
Đây là quái vật gì?
Mọi người kinh ngạc, nếu Thiết Đao thú cũng là sinh linh nhưng lại không có huyết nhục, nhưng nếu là khôi lỗi lại không có trận pháp cùng phù văn, thật giống như pho tượng cương thiết có thể hoạt động cùng chém giết, thật giống như Nê Chiểu Vương, là một loại sinh mệnh đặc thù nào đó.