Võ Đạo Đan Tôn

Chương 113: Chương 113: Thống kê thành tích. (2)






Nhưng hôm nay hai người không ở tràng, như vậy tựu chỉ có một khả năng, chính là hai người đều trọng thương trong khi khảo hạch, không cách nào tham gia giám định thành tích lần cuối.

- Đúng rồi, ta đã quên mất Lâm Tiêu.

Chúc Sơn lắc đầu, cười mắng một gã chấp sự ở một bên:

- Ngươi gọi tiểu tử Lâm Tiêu kia ra đây, cũng đến lúc khảo hạch cuối cùng rồi còn trốn trong doanh địa làm gì thế.

Cái kia chấp sự vội vàng rời đi.

Không bao lâu, chấp sự kia liền dẫn Lâm Tiêu từ chỗ trú quân đi tới, biểu hiện trên mặt có chút cổ quái. Vừa rồi hắn đi tìm Lâm Tiêu k hông nghĩ tới Lâm Tiêu đang đắm chìm trong tu luyện, khi bị đánh thức còn có chút phát mộng, cũng không biết gọi hắn làm gì, còn tưởng rằng đến lúc ăn cơm sớm nữa.

Cái này khiến chấp sự kia dở khóc dở cười, bất quá trong lòng cũng âm thầm cảm khái, đối với Lâm Tiêu năm nay mới 14 đã tấn cấp nhất chuyển hắn triệt để tâm phục khẩu phục.

Thiên tài, không phải chỉ có được thiên phú hơn người là đủ, càng nhiều nữa là phải dựa vào bản thân cố găng tu luyện, Lâm Tiêu có thể đi đến ngày hôm nay, rất hiển nhiên không thoát khỏi sự khổ luyện không ngừng của hắn.

- Xem, là Lâm Tiêu, Lâm Tiêu đã đến.

Thiếu niên Chuẩn Võ giả có ánh mắt trông thấy Lâm Tiêu từ doanh trại đi tới không khỏi hét to nói.

- Ở nơi nào?

- Ồ, Lâm Tiêu không bị thương ah, vậy hắn vừa rồi đi nơi nào?

Trên đất trống khảo hạch, chúng Chuẩn Võ giả nhao nhao nhìn về phía doanh trại.

Chỉ thấy Lâm Tiêu thần sắc nhẹ nhõm đi theo chấp sự Võ Giả Liên Minh chậm rãi đi tới, trực tiếp đi đến trước bàn kiểm tra.

- Cũng không biết Lâm Tiêu hắn đánh chết bao nhiêu con yêu thú.

- Ta đoán chừng bốn đầu a!

- Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ cũng không bị thương, ta xem ít nhất cũng ngoài ba đầu.

Không ít Chuẩn Võ giả lúc trước cùng Lâm Tiêu tham gia khảo hạch trong phòng nghị luận nhao nhao, thần sắc chờ mong, dù sao lúc khảo hạch trong phòng Lâm Tiêu đã lưu lại cho bọn hắn ảnh hưởng quá mức sâu sắc, cứ thế mà một quyền đánh nổ đầu Tật Phong Lang, mọi người hiện giờ ngẫm lại vẫn thấy kích thích vạn phần.

Mà một ít thiếu niên Chuẩn Võ giả cũng chém giết bốn năm con yêu thú thì thần sắc khẩn trương, cho tới bây giờ đệ nhất danh hiển nhiên là Vương Võ săn giết sáu con yêu thú, kế tiếp chính là Trần Phong săn giết năm con yêu thú, xuống nữa thì đến đám Chuẩn Võ giả chém giết bốn con yêu thú như Lữ Tuyết, nếu như thành tích của Lâm Tiêu cũng chỉ có ba bốn đầu vậy thì danh thứ ba quả thực còn khó mà nói, cần nhóm chấp sự thông qua độ mạnh yếu của yêu thú mà từng người săn giết để phân ra danh thứ ba.

Lữ Tuyết cũng mở to đôi mắt dễ thương, không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu từng cự tuyệt lời mời kết bạn của mình.

Lâm Tiêu đi đến trước bàn kiểm tra, trên đường đi cảm giác được hơn mười đạo ánh mắt nóng rát gắt gao chằm chằm vào trên người mình, cũng có chút nghi hoặc.

- Lâm Tiêu, đưa mũi yêu thú ngươi săn giết cho ta.

Chấp sự phụ trách kiểm tra hiển nhiên đều biết Lâm Tiêu, một người trong đó cười nói.

- Vâng.

Lâm Tiêu gật gật đầu, đặt bao khỏa lên bàn. Trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả thiếu niên Chuẩn Võ giả chung quanh đều tập trung trên ba lô của Lâm Tiêu, bọn hắn đều hiếu kỳ, khẩn trương. . . Lâm Tiêu đến cùng săn giết bao nhiêu con yêu thú.

Rầm Ào Ào

Lâm Tiêu trực tiếp cầm lên bao khỏa khẽ đổ vào trong chậu đặt trên mặt bàn, lập tức cái mũi yêu thú từ trong hành trang rơi xuống như mưa.

Mũi yêu thú đủ loại kiểu dáng trong khoảnh khắc đựng đầy cả một chậu.

- Nhiều như vậy?

- Từ bên ngoài thoạt nhìn dường như nhiều hơn sáu cái của Vương Võ rồi.

- Tên này đến cùng săn giết bao nhiêu con yêu thú?

Thiếu niên Chuẩn Võ giả quan sát ở xa xa đều cảm thấy chấn động.

Mà giờ khắc này chấp sự khảo hạch lại hơi phân biệt tổng số cái mũi yêu thú, phân chúng vào một cái túi khác, một lát sau, chấp sự phụ trách kiểm tra đã kiểm kê hoàn tất, mỉm cười nhìn Lâm Tiêu, rồi sau đó lớn tiếng tuyên bố:

- Lâm Tiêu, mười ba con yêu thú, trước mắt tạm liệt đệ nhất!

- Kế tiếp.

Khảo hạch chấp sự sau khi kiểm tra hết tất cả mọi người ở đây, lại kiểm kê đến bao khỏa của những võ giả bản thân bị trọng thương, không cách nào tự mình đến đây.

- Cái gì?

- Mười ba đầu?

- Điều đó không có khả năng!

Trên đất trống bên dưới, đám Chuẩn Võ giả trẻ tuổi đều triệt để khiếp sợ.

- Mười ba con yêu thú, Lâm Tiêu này đến tột cùng giết thế nào?

Tất cả học viên Chuẩn Võ giả đều mắt lộ kinh hãi, khó mà tin được, Lữ Tuyết càng mở ra miệng nhỏ, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn ngập các loại màu sắc, cực kỳ xúc động.

Mà ngay cả bọn người Chúc Sơn đã sớm đoán trước cũng có chút kinh ngạc nhìn qua Lâm Tiêu, bọn hắn biết rất rõ, Lâm Tiêu khác với những Chuẩn Võ giả còn lại, chỉ khảo hạch không đến nửa đêm là đã xuống núi rồi, so những người còn lại ít hơn cả nửa thời gian, bọn hắn mặc dù đối với thực lực Chân Võ giả nhất chuyển của Lâm Tiêu tràn ngập tin tưởng, nhưng cũng không đoán được Lâm Tiêu lại có thể trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi giết chết mười ba đầu nhất tinh yêu thú.

Hơn nữa trong đó còn không ít loại tồn tại cường đại trong nhất tinh yêu thú như Độc Giác Hào Trư.

Trên thực tế, coi như là một ít cường giả Chân Võ giả nhất chuyển toàn lực ứng phó, một ngày cũng chưa chắc có thể đánh chết hơn mười đầu nhất tinh yêu thú, dù sao trong núi rừng yêu thú phân bố cực lớn, trước tiên phải ở trong hoang dã mênh mông tìm kiếm được nhất tinh yêu thú, hơn nữa thời điểm chiến đấu càng phải cẩn thận từng li từng tí, không muốn đưa đến một ít yêu thú Lâm Tiêu chung quanh, cho nên săn giết yêu thú chính thức cực kỳ khó khăn

Nhưng bây giờ là dã ngoại khảo thí khảo hạch, khắp núi đều là nhất tinh yêu thú Võ Giả Liên Minh và quân đội Tân Vệ Thành chuyên môn bắt tới chăn thả để Chuẩn Võ giả khảo hạch săn giết, Lâm Tiêu căn bản không cần lo lắng lúc chiến đấu sẽ gặp phải nhị tinh, tam tinh yêu thú cường đại, điều hắn phải làm chính là không ngừng chiến đấu, cho nên mới có thể trong một buổi đã săn giết trọn vẹn mười ba đầu nhất tinh yêu thú.

Cho dù như thế thì thành tích này vẫn hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bọn người Chúc Sơn chấp sự.

- Lâm Tiêu này, thật đúng là cực kỳ khủng khiếp!

Chúc Sơn trong nội tâm khiếp sợ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không bao lâu, gần mười bao khỏa của các Chuẩn Võ giả vì bị thương nặng mà không thể tiến đến đã bị chấp sự phụ trách kiểm tra ghi chép hoàn tất.

Trong tám gã Chuẩn Võ giả trọng thương, có ba người không thu hoạch được gì, ba người săn giết một con yêu thú, miễn cưỡng thông qua khảo hạch, còn có một người săn giết hai đầu, mà cuối thành tích của Vu Dịch Văn cũng khiến mọi người lắp bắp kinh hãi, trong bao khỏa của hắn vậy mà cũng có mũi của sáu con yêu thú.

Bất quá bởi vì lúc trước đã có ghi chép kinh người của Lâm Tiêu nên khiến cho sáu đầu của Vu Dịch Văn cũng không khiến người chú ý lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.