Võ Đạo Đan Tôn

Chương 556: Chương 556: Thực lực thật sự. (2)




Tức giận làm Hạ Luân đánh mất lý trí, gã nghiến răng rít:

- Ngươi nghĩ mình sẽ thắng sao? Ha ha ha, vô tri, cuồng vọng! Lưu Vọng, Hà Sâm, cứ tiếp tục thế này thì ba chúng ta sẽ trở thành trò cười cho Thành Đại Viêm. Đã đến nước này, hãy cho hắn kiến thức tuyệt học thật sự của ba đại gia tộc chúng ta!

Lưu Vọng, Hà Sâm âm trầm đồng ý:

- Được!

Mắt hai người lóe tia dứt khoát.

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Tuyệt học thật sự?

Lâm Tiêu đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt không hề sợ hãi. Mới rồi Lâm Tiêu chỉ muốn kiểm nghiệm thực lực của mình sau khi đột phá, hắn chưa dốc hết sức nên không sợ Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng.

- Tiểu tạp chủng, chờ chết đi!

- Tinh Nguyên Hóa Khí!

Trong đôi mắt nhìn chằm chằm của Lâm Tiêu, Hạ Luân gầm rống, trường bào không gió tự bay. Tinh thần lực cường đại lan tỏa, ngưng tụ lực lượng như thực chất. Tinh thần lực quấn quanh trường kiếm của Hạ Luân.

Lâm Tiêu kinh ngạc kêu lên:

- A? Đây là bí kỹ gì? Biến tinh thần lực thành thực chất?

Võ giả bình thường không rõ Hạ Luân biến đổi bản chất, nhưng Lâm Tiêu có tinh thần thể cũng đến tứ phẩm, hắn cảm nhận được bản chất Tinh Nguyên Hóa Khí, đó là chuyển hóa tinh thần lực thành lực lượng thực chất. Lâm Tiêu cùng là luyện dược sư không kiềm được lòng rung động.

Lưu Vọng, Hà Sâm rống to:

- Càn Nguyên Công, Càn Nguyên Hóa Thân!

- La Sát quyết, La Sát Phụ Thể!

Trong cơ thể hai người cũng có sự thay đổi. Râu bạc của Lưu Vọng bay theo gió, điên cuồng phát ra hơi thở đáng sợ. Hà Sâm thì từ trên cánh tay toát ra dòng khí lưu màu đen, các khí lưu chứa khí âm sát đậm đặc sắp đóng băng hư không.

Thoáng chốc khí thế từ người Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng càng kinh khủng, thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn, như biến thành một người khác.

- Ha ha ha! Sợ hãi, run sợ đúng không? Tiếc rằng dù bây giờ ngươi có quỳ xuống van xin thì ta sẽ không tha cho ngươi. Tiểu tạp chủng, chết đi!

Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng gầm lên, vọt tới trước mặt Lâm Tiêu.

Ầm ầm ầm!

Nguyên lực đáng sợ như thủy triều ập vào Lâm Tiêu, phá vỡ phòng ngự của hắn. Lâm Tiêu bị đánh bay ra ngoài.

Cộp cộp cộp!

Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng liên hợp công kích, Lâm Tiêu thụt lùi mấy chục bước mới dừng lại. Nơi Lâm Tiêu đi qua mặt đất bằng đá bị đạp thủng lỗ sâu vài tấc.

Hạ Luân cười độc ác:

- Ha ha ha! Biết lợi hại chưa? Thấy hối hận chưa? Phải nói tiểu tử nhà ngươi là thiên tài, tiếc rằng hôm nay ngươi sẽ chết!

Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng cùng bay lên cao, không cho Lâm Tiêu cơ hội thở dốc.

Lâm Tiêu nhìn Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng lần nữa lao đến, vẻ mặt hắn thản nhiên không biểu tình.

- Có thể trở thành gia tộc đỉnh cao trong một thành trì lớn quả nhiên là có bản lĩnh. Ba người hợp sức thì võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong bình thường đã sớm chết rồi. Tiếc rằng bọn họ gặp Lâm Tiêu ta đây.

Khí thế đáng sợ bùng nổ từ người Lâm Tiêu hóa thành khói tinh khí bốc lên trời cao. Khí thế thật khủng khiếp, uy nhiếp kinh người đè xuống. Mọi người thầm run rẩy.

Đây là đao ý.

Lúc trước chiến đấu Lâm Tiêu không thả ra đao ý tiểu thành của mình, bây giờ hắn chính thức dùng hết sức mạnh.

- Cuồng Thú đao pháp!

- Mãnh Thú Phệ Địa!

- Mãnh Thú Lăng Thiên!

- Hoang Thú Vô Cương!

Lâm Tiêu đối diện Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng lao tới với nguyên lực ầm ĩ, mắt hắn như điện, hơi thở trầm ổn như núi cao thu giấu. Lâm Tiêu nhìn chằm chằm ba người trước mắt, liên tục chém ba đao.

- Grao!

Đao ảnh giáng xuống, đao ý sắc bén bắn lên cao. Trong Thái Huyền đao phun ra đao quang khổng lồ. Đao quang chấn động, ảo ảnh hung dữ của yêu sói dữ hiện ra đầu tiên. Không khí vang tiếng gầm rống của yêu thú hình sói, ảo ảnh khổng lồ hung tợn cắn tói Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng trước mặt.

Nhát đao thứ hai chém xuống, ảo ảnh mãnh thú khổng lồ cao mấy chục thước lại xuất hiện. Mãnh thú thấp thoáng hình người đứng thẳng, toát ra khí thế khiến người run sợ, như hoang dã cổ thú bò ra từ viễn cổ vỗ chưởng tới trước.

Cuối cùng Lâm Tiêu kết hợp tinh khí thần vào một điểm chém ra nhát đao thứ ba cũng là đáng sợ nhất.

Trên chiến đao, một ảo ảnh hoang thú khổng lồ mơ hồ hiện ra, mãnh thú to lớn bước ra từ hồng hoang gầm rống vọt lên trước.

Ba ảo ảnh yêu thú con sau cao to hơn con trước, đáng sợ hơn. Khí thế kinh người làm thiên địa chấn động, núi đá lởm chưởm rung bần bật tùy thời sụp xuống.

Trong ánh mắt hoảng sợ của đám người ba đại gia tộc, ảo ảnh ba yêu thú đụng mạnh vào Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng.

Ầm!

Phảng phất như sao chổi lao xuống mặt đất, xung lực vô hình khuếch tán bốn phương tám hướng. Nguyên ngọn núi đá lởm chởm bị lực lượng đáng sợ trùng kích nứt rạn, trời sụp đất nứt, đất rung núi chuyển. Vô số tảng đá to cỡ căn nhà bắn ra, tiếng răng rắc vang lên. Đỉnh núi đá cao mấy trăm thước sụp đổ, vỡ nát, bụi bay mù mịt, vang lên những tiếng nổ điếc tai.

Dưới chân núi, đám người của ba đại gia tộc như châu chấu chạy tứ tán. Quy mô đáng sợ như tận thế đến, làm người kinh khủng.

Bùm bùm bùm!

Bụi bốc mù mịt, ánh sáng lập lòe, Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng bắn ngược ra như bị tạ sắt đập trúng ngực. Ba người liên tục đụng nát vô số tảng đá, cây cối mãi mới dừng lại.

Một số người ba đại gia tộc đến gần cũng bị xung lực kịch liệt quét bay, không đỡ nổi.

Tiếng gầm rú dữ dội kéo dài thật lâu mới ngừng. Bụi lắng xuống, núi lộn xộn như trải qua động đất.

Ba đại gia tộc không còn nhẹ nhàng như trước, rất nhiều người trong bọn họ bị thương nặng, máu me đầm đìa, xương cốt gãy nát, đã bị tổn hại rất nặng.

Vù vù vù!

Lâm Tiêu biến thành luồng sáng nhanh như chớp bay hướng Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng.

Người ba đại gia tộc bên dưới kinh kêu:

- Nguy rồi, mau bảo vệ gia chủ!

Một đám cường giả Hóa Phàm cảnh chạy tới chỗ Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng. Một số võ giả cầm vũ khí bao vây Lâm Tiêu.

Biểu tình bọn họ kiên quyết nhưng Lâm Tiêu thấy trong mắt họ tràn đầy sợ hãi, có người tay run run cầm vũ khí.

- Cút đi!

Lâm Tiêu không nói nhiều, Thái Huyền đao vạch vòng cung quanh thân hắn. Đao khí vô hình trùng kích bốn phía.

- A!

Rầm bịch!

Một chuỗi tiếng hét vang lên, mấy chục võ giả Hóa Phàm cảnh bao vây Lâm Tiêu như người nộm dễ dàng bị đánh bay. Bọn họ la hét trong không trung, chật vật không chịu nổi.

Lâm Tiêu như hổ vào bầy dê, tựa như thân vào chốn không người. Nơi Lâm Tiêu đi qua đám người ba đại gia tộc tan tác, chỉ mấy giây hắn đã đến trước mặt ba gia chủ.

Đôi mắt Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng vừa sắc bén vừa kinh hoàng. Ba người lung lay đứng lên, chưa kịp hành động gì thì sát khí lạnh lẽo đã tỏa định bọn họ chặt chẽ.

Lâm Tiêu lạnh lùng nói:

- Không ai được nhúc nhích, nếu không thì ta không dám bảo đảm sẽ xảy ra kết quả không hay gì.

Mắt Lâm Tiêu tràn ngập sát khí, hắn nửa cười nửa không nhìn ba người trước mặt.

Hạ Luân, Hà Sâm, Lưu Vọng cứng người lại.

Hạ Luân lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu:

- Tiểu tạp chủng, ngươi muốn làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.