Võ Đạo Đan Tôn

Chương 259: Chương 259: Tranh đoạt đệ nhất. (1)




Răng rắc!

Giữa Tỷ thí đài, chỗ hai người giao thủ, từng vết rạn điên cuồng lan tràn ra, phảng phất trống rỗng xuất hiện một mặt mạng nhện, vô số đá vụn ở trên đài tỉ thí tứ tán vẩy ra, khủng bố mà thảm thiết.

Trong bụi mù đầy trời, một đạo nhân ảnh từ đó nhanh chóng bay ngược ra, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.

Bóng người bay rớt ra ngoài này đúng là phủ thành chủ Kỷ Hồng một bộ hắc y, hắn tay nắm chặc Bá Vương Thương, cắm vào trong nham thạch của tỷ thí đài thật sâu, tại lồng ngực của hắn, nơi bả vai, một tia máu tươi tràn ra, chính là địa phương trước kia bị Ô Hạo trọng thương.

Mà đối diện, áo bào của Lâm Tiêu cũng nghiền nát, nhưng phía trên lại không có nửa điểm vết thương, đứng ngạo nghễ ở trong bụi mù.

- Đáng tiếc, lúc trước Kỷ Hồng cùng Ô Hạo chiến đấu bị trọng thương, tuy tiến hành trị liệu rồi, nhưng thời gian ngắn ngủi như vậy hoàn toàn không có khả năng khỏi hẳn.

- Nếu như không phải trên người hắn bị thương, Lâm Tiêu chưa hẳn có thể đánh bại Kỷ Hồng.

- Kỷ Hồng thật sự là đáng tiếc.

Trên quảng trường, không ít dân chúng đều cảm khái lên tiếng.

Trên đài tỉ thí, Lâm Tiêu thu đao vào vỏ, ánh mắt nhìn qua Kỷ Hồng.

- Nếu như không phải trên người của ngươi bị thương, ngươi sẽ không thua nhanh như vậy!

Kỷ Hồng lắc đầu, trên mặt lạnh lùng lại không có tiếc nuối cùng uể oải chút nào.

- Cho dù không bị thương, kết quả cũng sẽ không có bao nhiêu thay đổi.

Nói xong, Kỷ Hồng xoay người đi xuống tỷ thí đài.

Trong nội tâm Kỷ Hồng rất rõ ràng, tuy trên người hắn có thương tích, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng sức chiến đấu của hắn ngay từ đầu, trong nháy mắt chiến đấu bắt đầu, hắn toàn lực thi triển ra Bá Vương Thương, uy lực cũng không thể kém thời kỳ toàn thịnh của hắn bao nhiêu, nhưng Lâm Tiêu đón đỡ một chiêu này, trên người lại không có bất kỳ vết thương, đủ để chứng minh thực lực Lâm Tiêu đáng sợ, coi như hắn không bị thương, kết quả cũng sẽ không có bao nhiêu thay đổi.

- Không nghĩ tới Lâm Tiêu vậy mà đánh bại Kỷ Hồng, xem ra cái quán quân này, còn cần một cuộc tranh tài mới có thể nhìn ra a.

- Nói thì nói như thế, bất quá trên cơ bản dùng thực lực của Lâm Tiêu, không có khả năng sẽ là đối thủ của Ô Hạo.

- Lúc này đây thiên tài đệ tử đại tái, quán quân không phải Ô Hạo không còn ai.

- Nghe nói Lâm Tiêu này ở nửa năm trước cũng đã cùng Ô Hạo định ra nửa năm ước hẹn, không nghĩ tới thật sự bị hắn đi tới một bước này, thật sự là ngoài ý muốn a.

- Luận võ đạo thiên phú, chỉ sợ Lâm Tiêu này còn trên Ô Hạo, chỉ tiếc Ô Hạo chẳng những là võ giả, càng là một Luyện dược sư, thân phận địa vị xa không phải võ giả bình thường có thể bằng được.

- Giữa hai người này quyết đấu thật là khiến người chờ mong a.

Một cuộc tranh tài chấm dứt, trong thời gian nghỉ ngơi, vô số dân chúng đều nghị luận tới tấp, chờ mong vô cùng.

- Nhị ca, cố gắng lên!

Lâm Nhu nắm hai đấm, kích động đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong nội tâm yên lặng vì Lâm Tiêu khuyến khích cố gắng lên.

Nửa canh giờ trôi qua, lão giả tóc trắng lại lần nữa đi đến trên đài cao.

Xôn xao!

Không đợi hắn nói chuyện, vô số dân chúng trên quảng trường cũng đã kích động đến rống to lên tiếng.

Hai tay có chút chúi xuống, toàn trường dần dần an tĩnh lại, khóe miệng lão giả mang cười, nói:

- Xem ra chư vị đã sớm không nhịn được, nói thật, lão hủ ta cũng rất là chờ mong, bởi vì lập tức bắt đầu vòng thứ mười bài danh thi đấu, Đan Các Ô Hạo đối chiến Vũ Điện Lâm Tiêu.

- Chín cuộc tranh tài trước đây, hai người ba trận chiến thắng liên tiếp, tất cả có sáu điểm, đây là một trận cuối cùng, cũng là một hồi quyết đấu mấu chốt nhất, người thắng trong bọn họ sẽ thắng liên tiếp tứ trường, tích tám điểm, tổng điểm đạt được danh hiệu quán quân thiên tài đệ tử đại tái lần này, hiện tại, chúng ta cho mời hai vị tuyển thủ lên đài.

Tiếng nói lão giả rơi xuống, dân chúng trên quảng trường tất cả đều điên cuồng hò hét, thanh âm hoan hô như lôi chấn tai, xông thẳng lên trời.

Sưu! Sưu!

Trong tiếng hoan hô của mọi người, hai đạo nhân ảnh như thiểm điện đi đến trên đài tỉ thí, hai người ở trên đài tỉ thí cách xa nhau ba mươi bước, bốn mắt xa xa tương đối, đúng là Lâm Tiêu cùng Ô Hạo

- Trận đấu bắt đầu!

Một bên, trọng tài nhìn thấy hai người lên đài, tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.

Trên đài tỉ thí, Lâm Tiêu cùng Ô Hạo lại ai cũng không có nhúc nhích, chỉ là đều lạnh lùng nhìn đối phương.

- Không nghĩ tới lại bị ngươi đi tới một bước này, thật sự là vượt quá dự liệu của ta, bất quá cũng tốt, vừa vặn đem sổ sách lúc trước cùng nhau tính, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả đắc tội Ô Hạo ta, không ai có thể ở trước mặt Ô Hạo ta kiêu ngạo, kết quả kiêu ngạo chỉ có một, thì là chết!

Thân hình Ô Hạo cao ngất, ánh mắt cao ngạo nhìn qua Lâm Tiêu, một tia hung mang từ chỗ sâu trong đáy mắt hắn hiện lên, như vạn vương chi vương trên chín tầng trời bao quát thương sinh phía dưới, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lùng, khinh thường.

Trên đài tỉ thí, Lâm Tiêu nắm chặt chiến đao, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Ô Hạo

Thường niên cùng yêu thú chém giết, Lâm Tiêu thân là nhị phẩm Luyện dược sư, nhạy cảm từ trong đôi mắt Ô Hạo cảm nhận được một ít sát ý mịt mờ.

Giờ khắc này, một màn nửa năm trước kia rõ ràng hiển hiện ở trong nội tâm Lâm Tiêu, Ô Hạo này cuồng vọng, kiêu ngạo, không chút nào đem luật pháp, nhân mạng của Tân Vệ Thành để vào mắt, thật sâu kích lên phẫn nộ trong nội tâm Lâm Tiêu.

Những này cũng không coi vào đâu, chính thức làm cho Lâm Tiêu phẫn nộ chính là Ô Hạo thân là Đan Các đệ tử, thậm chí ngay cả muội muội Lâm Nhu là Luyện dược học đồ cũng không buông tha, tùy ý lạm dụng tư quyền đem muội muội trục xuất Đan Các, làm cho giấc mộng của nàng cơ hồ phá diệt. Nếu như không phải về sau Lâm Tiêu thông qua thỉnh cầu Chử Vĩ Thần tổng quản, cho muội muội tiến nhập Vũ Điện Dược Sư Đường, hắn không dám tưởng tượng muội muội mất đi mộng tưởng bây giờ rốt cuộc sẽ như thế nào.

Cái này, là hắn như thế nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ!

Ai cũng không thể thương tổn người nhà Lâm Tiêu hắn, bất luận người nào có ý nghĩ này, hơn nữa còn hành động, mình cũng sẽ làm cho bọn hắn trả giá mà cả đời khó quên.

Đối mặt Ô Hạo cuồng vọng, cao ngạo, Lâm Tiêu lạnh lùng cười, hiện tại hắn sớm đã không phải thiếu niên nửa năm trước mới vừa vặn tấn cấp nhị chuyển kia.

- Thật không? Ta lại rất muốn nhìn hậu quả của đắc tội ngươi sẽ như thế nào một chút, ta chẳng những muốn đắc tội ngươi, càng muốn như nửa năm trước nói như vậy, ta sẽ vào đại tái hôm nay dẫm nát ngươi ở dưới chân, ta sẽ làm cho ngươi biết ai là phế vật, ai mới là thiên tài chân chính, ta muốn cho ngươi quỳ xuống van cầu ta, ta sẽ để ngươi hối hận vì ngươi làm hết thảy! Đây là lời nói của ta ở nửa năm trước tại Đan Các, Lâm Tiêu ta nói được thì làm được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.