Kỳ Sơn nhìn chằm chằm vào Diệp Hác, khóe miệng của hắn đầy trào phúng.
- Kỳ Sơn, mấy người kia chính là ác đồ làm trọng thương Kỳ Vân con trai ngươi và mấy trưởng lão ở trấn Thái Sơn đó sao?
Trầm Vượng cao ngạo đi tới, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn qua đám người
Lâm Tiêu, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng khinh miệt, tràn ngập tư thái cao cao tại thượng.
- Dạ, Trầm Vượng đại nhân, chính là mấy ác đồ này ngang nhiên động thủ ở trấn Thái Sơn, kích thương đệ tử và trưởng lão Kỳ gia, rồi sau đó vừa
chạy trốn, không nghĩ tới lại chạy tới thành Hắc Vân.
Kỳ Sơn lạnh lùng nói ra.
- Cái này... Tình huống như thế nào?
Thương nhân mập mạp đang ăn cơm với đám người Diệp Hác cảm thấy nội tâm
cả kinh, liền đứng lên, nhìn qua đám người Diệp Hác tràn đầy nghi hoặc,
thân là thương nhân hắn tự nhiên nhìn ra, Diệp gia chẳng những không
quan hệ gì với Trầm gia, ngược lại dường như có xung đột nào đó.
Đám khách nhân chung quanh hứng thú nhìn qua bên này, có gia tộc xung
đột với đại gia tộc như Trầm gia tại thành Hắc Vân này, đúng là có chút
đáng xem.
- Kỳ Sơn, ngươi đừng ngậm máu phun người, là Kỳ gia ngươi tới Diệp gia ta làm loạn, quả thực là đổi trắng thay đen.
Diệp Hác đứng lên phẫn nộ quát.
- Đúng rồi, nơi này là thành Hắc Vân, Kỳ Sơn ngươi muốn như thế nào.
Gia Lương quát lên chói tai.
- Ta muốn như thế nào? Tự nhiên là mang các ngươi ra trước công lý, cho
dù các ngươi trốn tới thành Hắc Vân, cũng trốn không khỏi vương pháp.
Kỳ Sơn cười lạnh nói:
- Vị này chính là Đại quản gia Trầm gia, ta xem các ngươi nên ngoan
ngoãn chịu trói, theo chúng ta trở lại Trầm gia, điều tra chuyện này rõ
ràng mới tốt.
Kỳ Sơn vừa nói xong, hắn lập tức tiến lên trước một bước, mà hai tên
trưởng lão Kỳ gia phía sau lập tức cười lạnh tiến lên, ba người đứng
thành hình tam giác vây quanh đám người Lâm Tiêu, Diệp Hác vào trong.
Ba gã võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ cùng vây quanh, trong tửu lâu sát cơ đậm đặc.
- Mấy vị, chuyện gì cũng từ từ, ngàn vạn không nên động thủ trong đây.
Tên chưởng quầy đứng bên cạnh cảm thấy không đúng, lập tức lên tiếng.
Tri Nguyệt Lâu chính là tửu quán nổi tiếng ở thành Hắc Vân, nếu như có
đánh nhau ở nơi này, chuyện mà truyền ra ngoài, vậy đối với danh dự Tri
Nguyệt Lâu sẽ có ảnh hưởng cực lớn.
Nếu như võ giả bình thường dám nháo sự, chưởng quầy đã sớm thông tri hộ
vệ tửu quán ném đám người ra ngoài rồi, nhưng mà trong đám người còn có
Đại quản gia Trầm gia, Trầm gia với tư cách gia tộc nhất lưu ở thành Hắc Vân, cho dù hậu trường Tri Nguyệt Lâu cũng chưa chắc so sánh nổi, thân
là chưởng quầy hắn tự nhiên sẽ không làm ra hành động quá khích.
- Chưởng quầy ngươi yên tâm, chỉ cần bọn chúng không phản kháng, ta cam đoan sẽ không động thủ.
Lúc này Trầm Vượng nói chuyện, lườm qua đám người Diệp Hác, bình thản nói:
- Diệp gia đúng không, theo ta quay về Trầm gia điều tra rõ ràng chân
tướng sự việc, nếu như không phải vấn đề của các ngươi, Trầm gia tự
nhiên sẽ không gây khó khăn với các ngươi.
Diệp Hác gia chủ biến sắc, xem quan hệ của Kỳ gia cùng với Trầm Vượng
này, nếu bọn họ thật đi tới Trầm gia, hậu quả không chịu nổi a.
Ồn ào xôn xao.
Lúc này đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, một đội thành thành vệ quân mặc áo giáp xông vào Tri Nguyệt Lâu.
- Ai nháo sự tại Tri Nguyệt Lâu thế, chưởng quầy, xảy ra chuyện gì?
Đầu lĩnh thành vệ quân là một đại hán thân hình khôi ngô, hắn vừa vào thì quát lên.
Sau lưng Tri Nguyệt Lâu cũng là một gia tộc rất có thế lực tại thành Hắc Vân, nhận được báo tin có có người gây rối, đội ngũ thành vệ quân đang
tuần tra gần đó lập tức chạy tới.
- Vương đội trưởng, cũng không có ai nháo sự, nhưng mà nơi này có mấy
hung đồ lúc trước ở trấn Thái Sơn ra tay với đệ tử Kỳ gia trấn Thái Sơn, lại còn tàn nhẫn phế bỏ nguyên trì của bọn họ, ta chỉ mời bọn đi đi
điều tra thôi.
Trầm Vượng lạnh lùng nói.
- Thì ra là Trầm Vượng đại nhân.
Tên đội trưởng thành vệ quân chấp tay thi lễ, hai mắt đã nhìn ra xung
đột của hai bên, trong lòng cũng hạ quyết tâm, mỉm cười nói:
- Không biết có cần tại hạ hỗ trợ hay không?
Thành vệ quân thành Hắc Vân là do ba đại gia tộc và rất nhiều thế lực
liên hợp tạo thành, có thể nói chính là tư quân của rất nhiều gia tộc
trong thành Hắc Vân, thế lực khổng lồ như Trầm gia tự nhiên cũng là một
trong số đó, hôm nay nhìn thấy một phương có Trầm Vượng ở đây, bên khác
hắn không biết là ai, tên đội trưởng thành vệ quân này biết rõ nên theo
ai.
- Vậy đa tạ Vương đội trưởng.
Trầm Vượng mỉm cười.
- Người tới, vây quanh bọn chúng cho ta, không được thả bất cứ kẻ nào cả.
Đội trưởng thành vệ quân vung tay lên, hơn mười tên thành vệ quân võ trang đầy đủ lập tức xông lên bao vây đám người Lâm Tiêu.
- Cái này... Cái này, chuyện này không liên quan tới ta, ta hôm qua mới
mới biết bọn họ, ở chỗ này là vì ký kết khế ước mua bán mà thôi.
Thương nhân Mập mạp lập tức khẩn trương lên.
Hắn chỉ là một thương nhân, sau lưng không có gia tộc to lớn gì, thủ
hạ hộ vệ ngược lại có không ít, nhưng căn bản không dám xung đột với
thành vệ quân thành Hắc Vân, đừng nói là xung đột với Trầm gia.
- Vị thành vệ quân đại nhân, Kỳ gia kia đang ngậm máu phun người, chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
Sắc mặt Diệp Hác gia chủ tái nhợt, cũng vội vàng giải thích.
- Không phải như vậy thì như thế nào? Trầm Vượng đại nhân nói các ngươi
hành hung các ngươi khẳng định chính là hung đồ, chẳng lẽ với thân phận
của Trầm Vượng đại nhân còn có thể đổ oan cho các ngươi hay sao, nhanh
chóng vứt bỏ vũ khí, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về tiếp thu điều tra, nếu không các ngươi sẽ nếm mùi đau khổ.
Đội trưởng thành vệ quân quát lên.
Khóe miệng Kỳ Sơn xuất hiện nụ cười âm lãnh, đây là chỗ tốt của quyền
thế, cũng không uổng công hắn ngày hôm qua đưa cho Trầm Vượng đại nhân
chỗ tốt thật lớn, khoản chỗ tốt này Kỳ Sơn bây giờ nghĩ lại vẫn còn có
chút đau lòng.
Sắc mặt Diệp Hác tái nhợt, hắn nhìn qua Gia Lương, thế cục hôm nay bọn
họ xem rõ ràng, hiển nhiên đã hoàn toàn không phải bọn Diệp gia một tiểu gia tộc trấn Thái Sơn có thể ngăn cản.
Thậm chí còn dưới tình huống này, Tiêu thiếu hiệp có thực lực cường đại
cũng không dùng được, trước mặt hai thế lực lớn ;à Trầm gia thành Hắc
Vân cùng thành vệ quân này, võ giả cường đại hơn nữa cũng không thể
chống cự, trừ phi là cường giả Quy Nguyên Cảnh đã vượt qua vũ lực của
các đại gia tộc..
Cắn răng một cái, trong nội tâm Diệp Hác gia chủ đã hạ quyết định, chỉ vào Lâm Tiêu cùng Diệp Mộng Vân khẩn cầu:
- Thành vệ quân đại nhân, ta có thể theo các ngươi trở về, nhưng mà mấy
vị này không có liên quan tới việc này, bọn họ chỉ là hài tử, kính xin
bỏ qua.
- Không được, mấy vị đại nhân, tiểu tử này lúc trước động thủ tại trấn Thái Sơn, là đầu sỏ gây họa, bọn chúng có phần trong đó.
Kỳ Sơn lạnh như băng nói ra, trong ánh mắt tràn đầy âm lãnh.
- Vương đội trưởng ngươi cũng nghe rồi đấy.
Trầm Vượng lạnh lùng nói.