Võ Đạo Đan Tôn

Chương 9: Chương 9: Yêu thú phân thân. (2)




- Mình lại biến thành một con yêu thú sao?

- Nga, không, mình có một yêu thú phân thân!

Lâm Tiêu ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu óc ngây ngẩn.

Nếu người thường trong Thương Khung đại lục phát hiện mình trở thành yêu thú, chỉ sợ không cách nào thừa nhận, sớm bị dọa ngất, nhưng sau thoáng kinh ngạc, Lâm Tiêu lại vô cùng trấn định.

Ngay cả việc xuyên qua đều đã phát sinh trên người hắn, có thêm một phân thân yêu thú cũng không đáng là gì.

Lâm Tiêu trừng mắt nhìn Toản Địa Giáp, nhìn cơ thể hữu lực của nó, tình huống hiện tại lại là một ý thức khống chế hai thân thể, hơn nữa ý thức có thể tùy ý qua lại trên hai thân thể, không hề có chút khó khăn nào.

Lâm Tiêu đem ý thức tập trung trên người Toản Địa Giáp, không còn nỗi sợ hãi như ban đầu, ngược lại cảm thấy được thân thể cường đại của yêu thú kia, nâng lên chi trước thật dễ dàng xé rách một vết cắt trên vách đá.

Lâm Tiêu nảy sinh hứng trí, bắt đầu khống chế thân hình Toản Địa Giáp di động, dùng hai chân đi đường cùng tứ chi đi đường là cảm giác hoàn toàn khác hẳn, huống chi Toản Địa Giáp còn một cái đuôi thật dài dùng khống chế cân bằng, ban đầu hắn đi xiêu xiêu vẹo vẹo, không cách nào nhịp nhàng, nhưng sau một lát giằng co hắn dần dần tìm được cảm giác, có thể nhanh chóng qua lại thật nhanh trong phòng.

- Phân thân này có thể làm gì đây?

Thuần thục một lát, Lâm Tiêu không nhịn được nghĩ ngợi, kiếp trước hắn từng xem qua không ít tiểu thuyết, có chút thích ảo tưởng, không nghĩ tới hiện giờ xuyên qua lại gặp phải chuyện lạ này.

- Khống chế Toản Địa Giáp đi ra dã ngoại chém giết yêu thú, sau đó đem thi thể trở về bán kiếm tiền?

Nhưng hắn lập tức bác bỏ ý nghĩ này, đừng nói yêu thú sẽ bán được bao nhiêu tiền, Toản Địa Giáp chỉ là nhất tinh yêu thú, đi ra dã ngoại tràn đầy yêu thú, không nói giết chết yêu thú khác, ngược lại còn bị yêu thú mạnh hơn liệp sát.

- Không liệp sát yêu thú khác, ở dã ngoại nó có năng lực làm gì đây?

Lâm Tiêu vặn óc suy nghĩ, đột nhiên lơ đãng nhìn thấy đồ án Bát Quái Lôi trên tay phải của mình, trong đầu hắn chợt lóe linh quang.

- Đúng vậy, không thể săn thì không săn, ở dã ngoại trừ bỏ yêu thú còn có linh dược khắp nơi, ta hoàn toàn có thể tìm kiếm linh dược.

Tưởng tượng mình khống chế phân thân yêu thú xuyên qua trong núi rừng, đi vào một ít khu vực mà võ giả cường đại cũng không đến được, thu hoạch thật nhiều linh dược cao giai thắng lợi trở về, Lâm Tiêu không khỏi thở ra một hơi thật dài, nước bọt thậm chí sắp chảy xuống.

- Nhưng mình làm sao đem phân thân yêu thú này đi ra ngoài đây?

Ảo tưởng một lát, Lâm Tiêu sực nhớ tới sự thật, liền nhận thức khó khăn ác liệt trước mắt.

Yêu thú trong phòng công tác này đều cần xẻ thịt, thuộc về đồ thú tràng, cho dù hắn không xẻ thịt Toản Địa Giáp, đồ thú tràng cũng đưa cho người khác ra tay.

Vừa nghĩ tới đồ tể sư đem lưỡi dao sắc bén đâm vào người Toản Địa Giáp, Lâm Tiêu cảm thấy dựng đứng tóc gáy.

- Không được, tuyệt đối không thể để cho Toản Địa Giáp chết trong đồ thú tràng!

Hắn nhíu mày suy nghĩ biện pháp.

- Có lẽ mình có thể trực tiếp mang đi ra ngoài.

Lâm Tiêu nghĩ tới một biện pháp trực tiếp, mặc dù có chút phiêu lưu, nhưng có khả năng nhất.

Một lát sau, hắn tìm một túi lớn đem Toản Địa Giáp bỏ vào bên trong, đồng thời cầm theo một ít thịt yêu thú không đáng giá tiền, khiêng túi đi ra khỏi phòng.

- Vương tổng quản.

Lâm Tiêu đi vào văn phòng của tổng quản đồ thú tràng.

- Nga, tiểu Tiêu, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành xong sao? Chậm hơn trước kia thật không ít đâu!

Một trung niên mập mạp buông quyển sách trong tay cười hỏi.

Công việc của Lâm Tiêu đều do vị Vương tổng quản này phụ trách, vô luận phân phối nhiệm vụ hay gì khác, muốn đem Toản Địa Giáp ra ngoài, nhất định phải trải qua Vương tổng quản đồng ý.

- Vương tổng quản, nhiệm vụ hôm nay khá nhiều, có nghỉ ngơi một chút cho nên chậm thôi.

Lâm Tiêu hội báo.

- Ân.

Vương tổng quản đối với Lâm Tiêu vẫn hết sức hài lòng, hắn công tác trong này hai năm, mỗi ngày cần cù chăm chỉ, nhất định hoàn thành xong nhiệm vụ mới về, chưa từng lười biếng, hơn nữa tốc độ xẻ thịt thật nhanh, bình thường có nhiệm vụ gì nặng nề cũng phân phối cho Lâm Tiêu, mà tiểu tử này chưa bao giờ tỏ ý bất mãn, làm việc tận tâm tận lực như trước.

Ánh mắt Vương tổng quản dừng trên túi lớn khiêng trên vai Lâm Tiêu.

- Vương tổng quản, ta nghĩ muốn mua chút thịt yêu thú trở về, còn có một đầu Toản Địa Giáp, trước kia ta chưa từng xẻ thịt qua, muốn mang về nghiên cứu một chút, ngài xem thế nào?

Lâm Tiêu mở túi đưa cho Vương tổng quản xem qua.

Đại bộ phận thịt yêu thú có thể làm thực vật, người làm trong đồ thú tràng thường xuyên sẽ mang một ít thịt tương đối kém về nhà, đồ thú tràng cũng không truy cứu, nhưng nếu có ai trộm mang theo thịt yêu thú tốt trở về, một khi bị phát hiện sẽ trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.

Dù sao thịt yêu thú vô cùng trân quý, còn sang quý hơn thịt gia cầm dã thú bình thường không ít.

Trong lòng Lâm Tiêu có chút không yên, thịt yêu thú hoàn toàn chỉ là đánh yểm trợ cho Toản Địa Giáp, hắn lo lắng mình chỉ đem Toản Địa Giáp rời đi có vẻ quá mức cao ngất, Vương tổng quản không đồng ý sẽ phiền toái.

Ánh mắt Vương tổng quản nhìn qua, thoáng nhíu mày.

- Lâm Tiêu, không phải ta không cho ngươi mang ra ngoài, chút thịt yêu thú vô dụng cũng không có gì, nhưng Toản Địa Giáp…ngươi cũng biết những yêu thú mang vào đều có bản ghi chép, tuy Toản Địa Giáp không đáng tiền, nhưng dù gì cũng là nhất tinh yêu thú, đến lúc đó tra xét ra ta thật khó giải thích.

Vương tổng quản lắc đầu nói, hiển nhiên là không đồng ý.

- Vương tổng quản, điều này ta cũng biết, ngài xem thế này, ta không chiếm tiện nghi của đồ thú tràng, giá thị trường của Toản Địa Giáp bao nhiêu ta cũng trả giá như vậy, hẳn không trái với chế độ đi?

Lâm Tiêu tiếp tục tranh thủ.

Vương tổng quản ngẩng đầu nhìn hắn.

- Tuy rằng nói như vậy, dù sao vẫn có chút không ổn, như vậy đi, nhìn thấy ngươi muốn lấy Toản Địa Giáp như vậy, ngươi ra hai mươi lượng bạc là có thể mang về, thịt yêu thú kia xem như là cho ngươi.

Hai mươi lượng bạc, đây là giá cả nhất tinh yêu thú bình thường, Toản Địa Giáp vốn không đáng giá này.

- Mắc như vậy sao?

Trên mặt Lâm Tiêu cố ý lộ ra biểu tình rối rắm, nhưng trong lòng kích động, tuy hai mươi lượng thật đắt, nhưng so sánh với sự trọng yếu của Toản Địa Giáp thì không thấm vào đâu.

- Vậy làm phiền Vương tổng quản viết chứng từ, như vậy ta dễ thông qua thủ vệ kiểm tra, nhờ Vương tổng quản trừ vào tiền lương của ta đi!

Lâm Tiêu đau lòng cắn răng nói, hắn cũng không cố ý giả vờ, hai mươi lượng bạc là hai tháng tiền lương của hắn, không phải số lượng nhỏ.

- Được!

Vương tổng quản viết hóa đơn, sau đó đưa cho Lâm Tiêu, giá cả Toản Địa Giáp nhiều nhất là mười lượng, mười lượng còn lại hoàn toàn có thể vào túi riêng của hắn. Trên thực tế hắn có thể nuốt hết hai mươi lượng kia, loại nhất tinh yêu thú này trong đồ thú tràng cũng có chỉ tiêu hao hụt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.