“Đúng rồi, Cố cô nương.” Hai người trở về phòng mới ngồi xuống, Hách Liên Tử Nhứ từ trong ngực lấy ra một quyển sách mỏng màu lam bìa da đưa cho Cố Thiên Ngữ: “Đây là một quyển tâm pháp ta tìm được từ trong vũ khố, mỗi ngày ngươi đều dựa theo lời viết ở trong đó luyện tập một chút, thân thể sẽ tốt hơn rất nhiều. “
Nghe được quyển sách màu lam kia lại là võ công tâm pháp, ánh mắt Cố Thiên Ngữ lập tức sáng lên, dùng sức gật gật đầu, tiếp nhận quyển sách, rất là cảm kích: “Cám ơn ngươi. “
Hách Liên Tử Nhứ mỉm cười: “Không có gì. “
Cố Thiên Ngữ lớn lên ở Mỹ, cô không hiểu rõ nhiều nền văn hóa Trung Quốc, nhưng lại rất thích tiểu thuyết võ hiệp.
Kim Dung, Cổ Long, Ngọa Long Sinh, Lương Vũ Sinh... Những cuốn tiểu thuyết được viết bởi các bậc thầy võ hiệp này, cô đã đọc hầu như tất cả. Đam Mỹ Sắc
Hiện giờ không chỉ thấy được một thân võ nghệ của Hách Liên Tử Nhứ, còn có thể tự tay chạm đến bí tịch võ công, thậm chí còn phải học tập võ công phía trong đó, điều này làm cho Cố Thiên Ngữ bàn tay cầm tâm pháp khẽ run rẩy, cúi đầu muốn lật xem, lại nghĩ đến Hách Liên Tử Nhứ vẫn còn ở đây, như vậy tựa hồ không lễ phép, liền đem quyển sách kia đặt ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tử Nhứ: “Hách Liên....cô nương ta... Ta có nên gọi ngươi là sư phụ không? “
Tuy nói Hách Liên Tử Nhứ truyền thụ cho nàng cũng không phải võ công của Hách Liên gia, nhưng chính là một quyển tâm pháp võ công như vậy, có lẽ ở trong Đào Hoa Nguyên không tính là cái gì, nhưng đối với người bên ngoài như cô thì khác nha.
“Ân?” Hách Liên Tử Nhứ ngẩn người, sau khi hiểu được liền che miệng cười khẽ: “Cố cô nương nói đùa, Tử Nhứ chỉ điểm ngươi một hai chuyện mà thôi. “
“Nhưng mà, như vậy coi như truyền thụ võ công nha.” Cố Thiên Ngữ vẻ mặt cố chấp, nghĩ đến cảnh tượng trong tiểu thuyết võ hiệp, vội vàng đứng lên lại muốn quỳ xuống với Hách Liên Tử Nhứ, Hách Liên Tử Nhứ vội vàng đỡ lấy cô: “Cố cô nương chớ như thế. “
“Hách Liên...” Cố Thiên Ngữ có chút rối rắm, nhìn khuôn mặt tú lệ của Hách Liên Tử Nhứ, nhíu mày nói không nên lời.
“Cố cô nương không quen gọi ta như vậy đi.” Hách Liên Tử Nhứ đỡ cô ngồi xuống, nghe được một tiếng Cố Thiên Ngữ ấp úng, có chút uyển chuyển: “Sau này gọi ta là Tử Nhứ là được rồi. “
Cố Thiên Ngữ do dự một lát, ánh mắt nhìn thẳng đôi mắt trong suốt như nước của Hách Liên Tử Nhứ, thật cẩn thận nhẹ giọng kêu lên: “Tử Nhứ. “
“Vậy ta liền gọi ngươi là Thiên Ngữ. “ Trong mắt Hách Liên Tử Nhứ tràn đầy ý cười nhàn nhạt: “Tựa như lúc trước nói, chúng ta được tính là bằng hữu đi? “
“Ân!” Cố Thiên Ngữ dùng sức gật đầu, bộ dáng vui vẻ tươi cười kia, làm cho Hách Liên Tử Nhứ lại một trận buồn cười, lắc đầu: “Ngươi lật xem bản tâm pháp kia đi, có cái gì không hiểu ta có thể nói cho ngươi biết. “
“Ân!” Lại dùng sức gật đầu, trong lòng kỳ thật vốn đang lo lắng chuyện này, nghe được Hách Liên Tử Nhứ chủ động nói như vậy, Cố Thiên Ngữ càng hưng phấn, vội vàng cầm bản tâm pháp kia mở ra, nghiêm túc nhìn vào, sau đó... Lật từng trang một về phía sau, nụ cười trên mặt từng chút một biến mất, đến cuối cùng trên mặt cũng chỉ còn lại uể oải.
“Thế nào?” Hách Liên Tử Nhứ thấy thế nghi hoặc hỏi.
“Xem không hiểu...” Cố Thiên Ngữ đem tâm pháp đặt lên bàn, cúi đầu, trong thanh âm đều là ủy khuất: “Toàn bộ đều là văn ngôn, còn có những huyệt đạo kia, ta căn bản không hiểu đâu là đâu. “
Hách Liên Tử Nhứ ngẩn ra, nhìn bộ dáng buồn bực của cô, trong lòng có chút không đành lòng: “Không sao a, ta có thể dạy ngươi. “
“Được không?” Cố Thiên Ngữ tràn ngập hy vọng ngẩng đầu nhìn nàng, Hách Liên Tử Nhứ chỉ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Ân. “
“Cảm ơn ngươi!”
“Ha ha...” Hách Liên Tử Nhứ che miệng cười khẽ hai tiếng, chợt như nhớ tới cái gì đó, chính diện sắc mặt: “Bất quá ngươi phải đáp ứng ta, võ công chỉ có thể dùng để bảo vệ mình cùng rèn luyện thân thể, ngàn vạn lần không nên làm chuyện thương thiên hại lý. “
Vừa nghe Hách Liên Tử Nhứ nói lời này, thân thể Cố Thiên Ngữ hơi chấn động, xấu hổ cười cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đâu. “
Thở dài, Hách Liên Tử Nhứ ngưng mắt nhìn cô hồi lâu, thanh âm có chút u ám: “Hy vọng ngươi có thể vẫn như thế, nếu trong lòng sinh ra ý niệm khác, chỉ sợ cấm địa này ngươi sẽ không ra được. Còn có...”
“Cái gì?” Bởi vì lời nói của Hách Liên Tử Nhứ trong lòng có chút khó chịu, Cố Thiên Ngữ cố gắng nở nụ cười hỏi.
“Chớ làm ta thất vọng.” Hách Liên Tử Nhứ vẻ mặt lạnh nhạt nói.
“...” Cố Thiên Ngữ bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, đồng dạng nghiêm túc: “Sẽ không. “
“Ân.” Hách Liên Tử Nhứ gật gật đầu, đưa tay cầm quyển sách màu lam kia, mở ra, nhìn một chút, thản nhiên nói: “Hôm nay trước tiên như vậy đi, ngày mai ta bắt đầu dạy ngươi nhận biết huyệt đạo. “
“Được.”
Trước kia xem tiểu thuyết võ hiệp, các nhân vật chính học võ công tựa hồ luôn rất nhanh, đến trên người Cố Thiên Ngữ, tựa hồ có vẻ khó khăn hơn rất nhiều.
Lại là một ngày trôi qua, Cố Thiên Ngữ nhàm chán lật bản tâm pháp kia, lại không thể làm gì được.
Cô thật sự hoàn toàn không có cách nào hiểu được, giống như đã từng xem “Xạ điêu anh hùng truyện”, cái gì mà câu “Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ“... Đối với cô mà nói cũng chỉ là một câu văn ngôn mà thôi.
Đầu tiên là bị đẩy xuống dốc, sau đó quỷ dị đến một nơi hoàn toàn bất đồng với thế giới ban đầu của Đào Hoa Nguyên, gặp được ân nhân cứu mạng như nữ thần mà đối đãi với cô là Hách Liên Tử Nhứ, còn có thể học được võ công...
Cố Thiên Ngữ thậm chí cảm thấy mình đang nằm mơ, trong mộng mình là nhân vật chính của một quyển tiểu thuyết võ hiệp, có lẽ sẽ gặp phải các loại kỳ ngộ trở thành cao thủ võ lâm, nhưng một khi tỉnh mộng, hết thảy cũng không thấy đâu.
Tất cả mọi thứ... Tất cả sẽ biến mất?
Vốn là vừa xuất thần vừa vắt ngón tay có chút buồn cười, ý niệm như vậy trong đầu chợt nổi lên trong đầu, Cố Thiên Ngữ chợt ý thức được một vấn đề.
Chờ cô rời khỏi Đào Hoa Nguyên, có phải sẽ không gặp được Hách Liên Tử Nhứ nữa hay không?
Ngực trái bên kia khó hiểu có cảm giác rầu rĩ, Cố Thiên Ngữ nằm sấp trên bàn, ngón tay tùy ý vẽ lên bàn, ngay cả tiếng gõ cửa của Hách Liên Tử Nhứ cũng không nghe thấy.
Chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy có chút luyến tiếc Hách Liên Tử Nhứ... Ra khỏi Đào Hoa Nguyên, cô còn có thể gặp được nữ nhân lương thiện đến mức làm cho người ta động tâm lại thỉnh thoảng lại cảm thấy đau lòng như vậy sao?
Gõ cửa vài lần đứng ở ngoài cửa cũng không thấy có người trả lời, Hách Liên Tử Nhứ nhìn sắc trời, hơi nhíu mày, do dự một lát nhẹ nhàng đẩy cửa vào, vừa lọt vào mắt chính là Cố Thiên Ngữ nghiêng đầu nằm sấp trên cánh tay, bĩu môi, tay kia nhẹ nhàng điểm trên mặt bàn.
Đứng ở cửa nhìn Cố Thiên Ngữ không biết mình tiến vào chút nào, ánh mắt Hách Liên Tử Nhứ nhu nhu vài phần, chỉ là nhìn bộ quần áo màu trắng trên người Cố Thiên Ngữ, dần dần có chút thất thần.
Không biết Tiểu Bạch ở bên ngoài thế nào...
Nhớ rõ trước kia Tiểu Bạch thích nhất những loại trà của phụ thân, chờ khi Thiên Ngữ muốn rời đi, bảo Thiên Ngữ hỗ trợ mang một ít đi ra ngoài cho Tiểu Bạch đi.
Chính là... Không biết tìm Tiểu Bạch có hay không dễ dàng đây.
Nghĩ đến Hách Liên Tiểu Bạch, ánh mắt Hách Liên Tử Nhứ càng ôn nhu, ngay cả khóe môi cũng gợi lên độ cong ấm áp, làm cho Cố Thiên Ngữ cảm giác được khác thường ngẩng đầu nhìn lại sửng sốt một chút roiif lại là một trận ngây người.
Hách Liên Tử Nhứ đến từ khi nào?
Và...nụ cười như vậy...
Cố Thiên Ngữ không phải chưa từng thấy qua Hách Liên Tử Nhứ cười, nhưng như vậy mang theo chút nhu tình cùng sủng nịch tươi cười... Dáng vẻ của Hách Liên Tử Nhứ như vậy, cô chưa từng thấy qua.
Lúc tỉnh táo lại lần đầu tiên nhìn thấy Hách Liên Tử Nhứ, Cố Thiên Ngữ thậm chí còn cho rằng mình nhìn thấy tiên tử, sau đó ấn tượng hữu lễ mang theo chút xa cách nhưng không mất đi sự săn sóc của Hách Liên Tử Nhứ lại vững vàng khắc ở trong lòng Cố Thiên Ngữ, cho dù cười, Hách Liên Tử Nhứ cũng chỉ là cười nhạt, vĩnh viễn sẽ không làm cho người ta cảm thấy thất lễ, nhưng thường thường lại làm cho Cố Thiên Ngữ có cảm giác được sự xa cách.
Hách Liên Tử Nhứ thật sự là một tiên tử, cô vẫn luôn nghĩ như vậy, đối với cô mà nói, nhìn thấy ý cười nhạt của Hách Liên Tử Nhứ giống như nhìn thấy Bồ Tát mỉm cười phổ độ chúng sinh, tựa hồ rất thân thiết, lại làm cho người ta cảm thấy không thể khinh nhờn.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Hách Liên Tử Nhứ cư nhiên cũng sẽ có ánh mắt tươi cười như vậy, Cố Thiên Ngữ có chút si ngốc.
Thật giống như tiên tử đích lạc thế gian bình thường giống nhau, nụ cười của Hách Liên Tử Nhứ làm cho Cố Thiên Ngữ có loại cảm giác trong lòng cũng ấm áp theo, không khỏi càng si ngốc.
Không biết qua bao lâu, Hách Liên Tử Nhứ dẫn đầu phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc đang nhìn mình của Cố Thiên Ngữ, hiển nhiên có chút ngây ngẩn cả người, đi về phía cô một bước, đưa tay bày ra trước mặt cô: “Cố cô nương? “
Bị một tiếng này gọi đến hoàn hồn, Cố Thiên Ngữ cũng cảm giác được mình thất thố, vội vàng đứng lên, hai má lập tức đỏ lên một mảnh: “Ngạch, Hách Liên.... Có chuyện gì sao? “
Mới ra khỏi miệng mấy chữ, Cố Thiên Ngữ liền bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo nhếch miệng cười: “Tử Nhứ, ngươi hẳn là gọi ta một tiếng a. “
Bởi vì bộ dáng của nàng nhẹ nhàng cười, lại hoàn toàn bất đồng với ý cười ấm áp lúc trước, làm Cố Thiên Ngữ có chút thất vọng, Hách Liên Tử Nhứ lắc đầu: “Là Tử Nhứ sai rồi, ngàn lời chớ trách. “
“Không trách không trách.” Cố Thiên Ngữ kỳ thật là một người có chút tùy tiện, đỏ mặt một chút rất nhanh khôi phục bình thường, khoát tay áo, sau đó có chút kỳ quái: “Đúng rồi, Tử Nhứ tới tìm ta, có việc sao? “
Bình thường lúc này, Hách Liên Tử Nhứ hẳn là sẽ không tới tìm cô đi.
“Ân, đưa cái này cho ngươi.” Hách Liên Tử Nhứ từ trong ngực lại lấy ra một quyển sách nhỏ da màu lam, Cố Thiên Ngữ chớp chớp mắt: “Đây là...? “
Chẳng lẽ lại là bí tịch võ công gì? Nhưng chỉ là một quyển cô cũng đã rất khổ não, lại một quyển không phải vẫn giống nhau sao?
Nếu luyện võ công, huyệt vị a kỳ kinh bát mạch a, cái gì đó khẳng định phải hiểu nha.
“Trên quyển sách này ghi lại các huyệt vị cùng với kỳ kinh bát mạch của cơ thể con người, Thiên Ngữ nếu như không có việc gì thì có thể xem thử.” Hách Liên Tử Nhứ đưa sách cho cô, “Ngày mai ta sẽ đến dạy ngươi cụ thể thêm một chút. “
*********
Tác giả có điều muốn nói:
Học bấm huyệt yo... Nghe nói năm đó Chu Bá Thông và Anh Cô chính là... Dầu lùn... Ngươi biết chứ!