Vô Địch Đại Lão Sắp Xuất Thế

Chương 51: Chương 51: Không phải đồ Gì tốt




Editor: Yuki

Lộ Nhất Bình lại nhìn xem lão giả lôi thôi, nói: “Huyễn Ảnh Thần Thủ, luyện đến không gian đệ thất trọng, cũng không tệ lắm.”

Lão giả lôi thôi thần sắc rõ ràng chấn động, hắn hai mắt bắn ra tinh quang, nhìn chằm chằm Lộ Nhất Bình, phảng phất như muốn đem Lộ Nhất Bình nhìn xem thấu: “Ngươi biết Huyễn Ảnh Thần Thủ!”

Môn Huyễn Ảnh Thần Thủ này, đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện trong thế gian, hắn từng tại trước mặt người khác thi triển qua, liền xem như rất nhiều tổ sư tông môn đều nhận không ra, người trẻ tuổi áo lam này là như thế nào nhận ra được?

Lộ Nhất Bình không có trả lời, mà là nhìn lão giả lôi thôi: “Ngươi đạt được truyền thừa của Huyễn Ảnh Yêu Vương?”

Lão giả lôi thôi nghe vậy, rõ ràng giật mình, càng là kinh nghi bất định nhìn xem Lộ Nhất Bình.

Lúc này, đội xe của Lạc Đồng đã đến gần.

Lạc Đồng ngồi tại trên xe ngựa sang trọng, khi nhìn thấy lão giả lôi thôi trước mặt cùng mấy người Lộ Nhất Bình, nàng không khỏi khẽ giật mình, ánh mắt rơi lên trên thân lão giả lôi thôi, hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó để đội xe ngừng lại, từ mã xa đi tới.

Nàng đi tới trước mặt lão giả lôi thôi, hạ thấp người thi lễ một cái, cung kính nói: “Ngài thế nhưng là tiền bối Chu Thừa?”

Lão giả lôi thôi Chu Thừa nghiêng đầu, nhìn Lạc Đồng một cái, cười tủm tỉm nói: “Nguyên lai là tiểu oa nhi Lạc Đồng nha, ngươi càng lớn càng xinh đẹp, so với sư phụ mỹ nữ kia của ngươi xinh đẹp hơn rẩt nhiều nha.”

Lạc Đồng giọng dịu dàng cười một tiếng: “Tiền bối Chu Thừa nói đùa.” Sau đó nói: “Tổ phụ đại nhân vẫn một mực nhắc tiền bối, tiền bối nếu như đã tới đại lục Thần Võ, thì có thể dành ra chút thời gian đến Lạc gia ngồi một chút không?”

Tổ phụ trong miệng nàng, chính là Kiếm Thần Lạc Ninh.

Chu Thừa nghe vậy, đùa cợt nói: “Tiểu tử Lạc Ninh kia hắn là nhớ tuyệt chiêu của ta đi, tổ phụ ngươi người này tâm thuật bất chính, để hắn tự giải quyết cho tốt đi!”

Lạc Đồng khẽ giật mình, gương mặt xinh đẹp tươi cười có chút xấu hổ: “Tiền bối Chu Thừa nói đùa.”

Chu Thừa cũng không để ý tới Lạc Đồng nữa, ánh mắt rơi lên trên người Lộ Nhất Bình nói: “Không biết tiểu huynh đệ sư thừa là ở nơi nào?”

Lộ Nhất Bình lắc đầu: “Ta không có sư phụ.”

Nếu nói sư phụ của hắn, thì cũng chỉ có mảnh Hồng Mông Chí Bảo Tạo Hóa Ngọc Điệp kia mà thôi.

Một ngàn đại đạo của hắn, có được là từ Tạo Hóa Ngọc Điệp, hắn mặc dù là tu sĩ Thượng Cổ, thành danh tại thời kỳ Thượng Cổ, nhưng mà chân thân chân chính của hắn, tự nhiên bất phàm, từ khi hắn bắt đầu có ý thức, thì mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp kia liền đã ở trên người hắn.

Nghe Lộ Nhất Bình nói không có sư phụ, Chu Thừa liền cực kỳ ngoài ý muốn, không có sư phụ?

Hắn hoài nghi nhìn xem Lộ Nhất Bình, hiển nhiên suy đoán Lộ Nhất Bình là không nguyện ý lộ ra sư môn, hắn chần chờ một chút, từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, nói ra: “Khối ngọc bội này, chính là đồ vật từ thời Thượng Cổ, không biết tiểu hữu có thể nguyện ý cùng ta đổi một vò?”

Hắn nhìn chằm chằm vò rượu trước mặt Lộ Nhất Bình.

Lộ Nhất Bình nhìn khối ngọc bội kia một cái, liền lộ ra ngoài ý muốn, trầm ngâm nói: “Ngươi có biết lai lịch của khối ngọc này?”

Lão giả Chu Thừa lắc đầu: “Ta chỉ biết đây là đồ vật Thượng Cổ, hẳn là bất phàm, giá trị chí ít hơn trăm triệu.”

Hơn trăm triệu trong miệng hắn, chính là chỉ 100 triệu linh thạch thần phẩm.

Khối ngọc bội này, là hắn tại trong động phủ của Huyễn Ảnh Yêu Vương đoạt được, hắn nghiên cứu rất nhiều năm, nhưng một mực không có nghiên cứu ra thứ gì.

Lộ Nhất Bình từ bên trong Càn Khôn Đỉnh lấy ra một vò rượu, ném cho Chu Thừa, Chu Thừa không ngờ Lộ Nhất Bình lại còn có một đàn khác, hắn đưa tay tiếp nhận rượu, vừa mở ra giấy niêm phong, mùi rượu liền xông vào mũi.

Chu Thừa tranh thủ thời gian đóng lại, sau đó đem khối ngọc bội kia ném cho Lộ Nhất Bình, hắn hì hì cười nói: “Đa tạ tiểu hữu!” Ngọc bội kia đối với hắn tác dụng cũng không lớn, có thể đổi được vò rượu ngon này của Lộ Nhất Bình, hắn tự nhiên vui vẻ vô cùng.

Hắn đem rượu cất kỹ, sau đó cưỡi con lừa rời đi, cũng không để ý tới Lạc Đồng đang đứng bên cạnh.

Lạc Đồng hô: “Tiền bối Chu Thừa, ngươi chờ một chút! Ta có chuẩn bị cho ngươi vài hũ rượu ngon a!”

Chu Thừa cưỡi lừa, cũng không có quay đầu lại, đối với phía sau khoát khoát tay, ý tứ không cần.

Lạc Đồng há hốc mồm, cuối cùng không tiếp tục hô nữa, chỉ có thể một mặt bất đắc dĩ nhìn Chu Thừa cưỡi lừa đi xa.

Chu Thừa đi xa, rất nhanh liền biến mất ở trong biển hoa, chỉ để lại trận trận hương hoa bay theo gió.

Lạc Đồng quay đầu lại, nhìn Lộ Nhất Bình một cái, ánh mắt rơi lên trên khối ngọc bội trong tay Lộ Nhất Bình, yên nhiên cười tươi: “Không biết công tử xưng hô thế nào, khối ngọc bội này, có thể cho ta không?”

Thanh âm rất nhu hòa, tràn đầy mị lực.

“Cho ngươi?” Lộ Nhất Bình giống như cười mà không phải cười.

Cô nàng này vừa rồi sử dụng Mê Tình Ma Âm, nếu như định lực không đủ, thì sẽ gật đầu đáp ứng.

Bất quá nghe ý tứ trong lời nói, là muốn hắn trực tiếp miễn phí đưa cho nàng?

Nàng thật đúng là coi đồ vật thiên hạ, nàng muốn, người khác liền phải cho nàng, bất quá, bằng tư sắc của nàng, ngược lại là hoàn toàn chính xác có thể cho rất nhiều nam nhân thần hồn điên đảo.

Lạc Đồng gặp Lộ Nhất Bình ánh mắt thanh tịnh, lộ ra vẻ đùa cợt, không khỏi khẽ giật mình, gương mặt xinh đẹp cười một tiếng, lúc này mới nói: “Ừm, chỉ cần công tử đem khối ngọc bội kia cho ta, ta liền cho ngươi 100 triệu linh thạch thần phẩm.”

Long Giác Kim Ngưu đã sớm ngừng gặm thịt nướng, hừ hừ nói: “Tiểu quỷ, Mê Tình Ma Âm của ngươi cùng nữ thần Lạc Thủy năm đó so ra, kém quá xa.”

Sau đó từ trên xuống dưới nhìn Lạc Đồng một lượt: “Đương nhiên, ngươi so với nữ thần Lạc Thủy cũng kém rất xa.”

“Ngươi nói cái gì?!” Sau lưng Lạc Đồng, một gã hộ vệ tiến lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Giác Kim Ngưu, bội đao bên eo chớp động không thôi.

Lạc Đồng đối với tên hộ vệ kia lắc đầu, sau đó đối với Lộ Nhất Bình cười nói: “Không nghĩ tới con trâu này của công tử vậy mà biết Mê Tình Ma Âm.” Dừng lại một chút sau đó lại nói: “Nếu như công tử không chịu bỏ được khối ngọc bội kia, thì Lạc Đồng cũng không miễn cưỡng.” Sau đó trở về xe ngựa.

Đội xe chậm rãi rời đi.

Long Giác Kim Ngưu nhìn xem đội xe rời đi, đối với Lộ Nhất Bình nói: “Vừa rồi tên ăn mày kia nói tổ phụ của nàng tâm thuật bất chính, ta nhìn nàng cũng không phải thứ đồ gì tốt.”

Lộ Nhất Bình ngồi trở lại bên cạnh đống lửa, cầm lấy ngọc bội, quan sát tỉ mỉ.

Long Giác Kim Ngưu cũng nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội, không xác định nói: “Đây là Long Hán Ngọc?”

Lộ Nhất Bình ừ một tiếng, Long Hán Ngọc, hết thảy có năm khối, cũng không phải là đồ vật Thượng Cổ, mà là đồ vật thời kỳ Hồng Hoang, đây chỉ là một khối trong đó, tương truyền nếu như tụ tập đầy đủ năm khối, thì có thể đạt được công pháp vô thượng của Hồng Hoang Nguyên Long, Hồng Hoang Nguyên Phượng, Thủy Hỏa Kỳ Lân, bất quá, phải tụ tập đầy đủ mới được.

Cất kỹ Long Hán Ngọc, Lộ Nhất Bình nhớ tới Tạo Hóa Ngọc Điệp, không biết hai mươi ba phiến đĩa ngọc khác đang ở nơi đâu.

Mà sau khi Lạc Đồng rời đi, trên đường đi hướng Phi Hoa Môn, tên hộ vệ kia liền nhịn không được hỏi.

“Tiểu thư, người tuổi trẻ kia quá không biết điều, nếu không để ta, trực tiếp xuất thủ, đem khối ngọc kia đoạt tới là được.” Tên hộ vệ kia đối với Lạc Đồng trên mã xa nói ra.

Lạc Đồng lắc đầu: “Người trẻ tuổi kia vậy mà không bị Mê Tình Ma Âm của ta ảnh hưởng, hắn không đơn giản.” Sau đó trầm ngâm nói: “Lão đầu Chu Thừa kia, hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ đến đại lục Thần Võ.”

“Chẳng lẽ là vì Thiên Thần Hà?” Tên hộ vệ kia suy đoán.

Bóng đêm chậm rãi qua đi.

Mấy người Lộ Nhất Bình tiếp tục lên đường.

Khi mấy người đi đến Phi Hoa Môn, thì sắc trời đã sáng tỏ.

Lúc mấy người Lộ Nhất Bình đi đến trước sơn môn Phi Hoa Môn, liền bị đệ tử Phi Hoa Môn ngăn lại.

“Hôm nay Phi Hoa Môn chúng ta không tiếp khách lạ, mấy vị mời trở về cho.”

Bởi vì Lạc Đồng đến, cho nên Phi Hoa Môn liền miễn tiếp khách lạ, sợ khách lạ tới quấy nhiễu Lạc Đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.