Vô Địch Hắc Quyền

Chương 330: Q.1 - Chương 330: Cảm ơn




Diệp Thiên Vân không phải không muốn lên xe của Kim Lam Lam, chỉ là hiện giờ hắn cũng không biết nên đi đâu, sau khi sự việc kết thúc chỉ còn cảm giác mơ hồ. Hắn cũng muốn quay về võ quán của Vu Hinh Nguyệt một lần vì còn có rất nhiều thứ cần lấy, nhưng Vu Hinh Nguyệt hiện giờ như con bạo long cái, hắn đành đợi. Nhiệm vụ Hình Ý Môn giao cho hắn lần này cũng coi là hoàn thành rồi, dù sao cũng nhẹ người.

Điều khiến lòng hắn rối bời là Trương Thiên Phóng chết rồi, mà lại là tự tay mình giết. Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Trương Thiên Phóng , từ đầu đến cuối đều không có cơ hội, bởi vì một khi Trương Thiên Phóng xuất hiện thì có không ít người bên cạnh, lão thường đảm bảo cho bản thân rồi mới đến tìm mình, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ đáng tiếc hơi ít người nếu không sẽ không chết dễ dàng như vậy.

Kim Lam Lam lái xe nhưng mắt lại không nhìn phía trước, thỉnh thoảng liếc Diệp Thiên Vân một cái, giống như sợ hắn bốc hơi mất, trong lòng nàng Diệp Thiên Vân là một người vừa bí mật vừa cổ quái, mà còn là một đại hiệp bản lĩnh cao cường, nếu không nhất định sẽ không đến cứu hắn trong thời khắc quan trọng ấy, vì thế nàng có một cảm giác khác thường với Diệp Thiên Vân .

Thỉnh thoảng nàng nhìn Diệp Thiên Vân với cặp mắt xinh đẹp, lại thấy hai tay Diệp Thiên Vân toàn máu, chỉ là đã khô rồi, nhưng có thể đoán vừa rồi đã xảy ra một trận đấu quyết liệt.

Kim Lam Lam bất giác hỏi: “Anh vừa đánh nhau với ai à?”.

Diệp Thiên Vân khẽ lắc đầu không nói, hiện giờ hắn không muốn nói chuyện, trong đầu chỉ có những sự việc ngày hôm nay và suy nghĩ xem sau này phải đi tiếp thế nào mới được.

Kim Lam Lam biết hắn cổ quái thì cũng không để ý hắn nữa, nàng nhấn chân ga, xe phóng đi như bay, không đến mười phút đã dừng xe tại một bãi đỗ, sau đó nói với Diệp Thiên Vân : “Đây là nơi tôi ở, mời anh lên nhà chơi!”.

Ngoài dự liệu của Diệp Thiên Vân , Kim Lam Lam dẫn hắn vào trong nhà, mặc dù hắn không có mục đích gì nhưng cũng không muốn vào nhà đối phương, bèn do dự nói: “Tôi đi trước, vẫn còn rất nhiều…”.

Kim Lam Lam vô cùng tò mò về Diệp Thiên Vân, trong một võ quán hạng ba lại có một cao thủ thế này, nàng sao có thể để hắn đi, vội nói: “Anh ngồi một lúc cũng được, tôi muốn cảm ơn anh cũng không có cơ hội, chỉ là lần này, một lần này được không?” Kim Lam Lam đưa ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình ra, rồi cố gắng nhẹ hóa cái khái niệm “một”.

Diệp Thiên Vân thở dài, lúc này đi hắn cũng không biết phải đi đâu, nên khẽ gật đầu, rồi lặng im không nói.

Kim Lam Lam thấy Diệp Thiên Vân đồng ý không biết trong lòng vui mừng đến mức nào, nàng vén tóc, rồi vắt qua vai, nói: “Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu, yên tâm đi”.

Nói xong liền dẫn Diệp Thiên Vân ra phía trước, với Diệp Thiên Vân nàng một nửa là hiếu kỳ, nửa kia là cảm ơn, hắn đã cứu nàng trong lúc tuyệt vọng nhất bên bờ biển tối hôm đó, việc sống sót sau tai nạn khiến nàng học được cảm ơn. Dù sao không phải mỗi lần đều có người như Diệp Thiên Vân xuất hiện, cho nên nhất định phải mời hắn đến chơi, cho dù chỉ là nói hai câu, bày tỏ tấm lòng của mình.

Thật ra nguyên nhân Diệp Thiên Vân ra tay càng không như bình thường, hắn có thù oán không thể giải quyết với Tróc Cước Môn, cho nên mới cùng đến bờ biển, vốn không ngờ sẽ có duyên gặp mặt Kim Lam Lam , mà lại còn có cơ duyên cứu nàng ta. Với Diệp Thiên Vân mà nói tất cả đều là trùng hợp, nên hắn cũng không cảm thấy Kim Lam Lam nợ hắn cái gì, chỉ là trong lúc đó hắn cũng có mục đích riêng của mình chứ cũng không phải vì Kim Lam Lam nên cũng không muốn nàng cảm ơn mình.

Hai người đi thang máy rất nhanh đã đến nhà Kim Lam Lam, sau khi vào nhà Kim Lam Lam cầm đôi dép lê cho Diệp Thiên Vân thay, sau đó mỉm cười nói: “Vào nhà ngồi đi, thật ra có thể mời anh đến làm khách tôi cũng rất bất ngờ, không ngờ anh lại hiền thế này”.

Sau khi thay dép, Diệp Thiên Vân “ừ” một tiếng, nhìn quanh phòng, có một phòng khách rộng rãi sáng sủa, trong phòng chủ yếu là tông màu ấm, phong cách khiến người ta cảm thấy ấm áp, hắn nhìn hai tay mình, nhíu máy hỏi: “Có nhà vệ sinh không, tôi muốn dùng một lúc”.

Kim Lam Lam quả thực đang không biết nên làm gì thì tốt, vừa nghe Diệp Thiên Vân nói lập tức nói như phản xạ: “Có, ở đằng kia, cứ đẩy cửa là được”.

Hai tay Diệp Thiên Vân toàn máu, đây chính là máu người, lại là hai người đã chết, nên hắn vào nhà vệ sinh nhanh chóng rửa sạch, đang định tìm một chiếc khăn lau bỗng nhiên Kim Lam Lam từ ngoài vào cầm một chiếc khăn, đưa nhanh cho Diệp Thiên Vân, rồi kéo rèm buồng tắm trong nhà vệ sinh ra, hình như hơi có chút xấu hổ.

Bên trong toàn là nội y thay ra để giặt, cảnh này để một người con trai nhìn thấy đương nhiên cũng hơi xấu hổ.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh Diệp Thiên Vân thấy Kim Lam Lam đã pha một bình trà, hương thơm thoang thoảng tràn ngập căn phòng, tâm trạng tự nhiên khá lên nhiều, hắn cũng muốn nán lại đây, thời gian còn nhiều.

Kim Lam Lam nhìn Diệp Thiên Vân, ngồi xuống rót trà trước rồi mới nói: “Chén trà này là tôi mời anh, cảm ơn anh tôi đó đã cứu tôi!”.Nàng vừa nói vừa rót một chén, sau đó bưng lên nhìn Diệp Thiên Vân bằng ánh mắt long lanh không chớp.

Diệp Thiên Vân cũng cầm lấy chén trà, hắn thản nhiên nói: “ Khách sáo rồi!” Nói xong uống một ngụm.

Kim Lam Lam thấy Diệp Thiên Vân rất thẳng thắn, nàng cũng phấn khởi, cũng muốn uống một ngụm trà nhưng vừa kề lên môi mới thấy trà quá nóng, không thể uống, vô thức nhìn Diệp Thiên Vân , phát hiện trong chén đã cặn, rồi lại nhìn Diệp Thiên Vân mà hắn lúc này đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh biển, nàng không khỏi ngạc nhiên , cười tủm tỉm nói: “Trà nóng quá, tôi chờ một lát hãy uống!”.

Trong lòng Diệp Thiên Vân đều chất đầy sự việc, nếu không cũng sẽ không có ý định đến nhà Kim Lam Lam , hắn chần chừ hồi lâu cuối cùng mới quyết định, thật ra là muốn tránh việc của Dật Hiên võ quán, chuyện đã đến nước này hắn không thể bảo đảm được, nên cuối cùng phải đem mọi chuyện kể cho Tiêu Sắt, để anh ta đi giải quyết, hắn nhìn đồng hồ sau đó đứng dậy nói: “Tôi phải đi, cảm ơn cô khoản đãi, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại!”.

Kim Lam Lam bất ngờ, lúc này nàng mới biết cảm giác với Diệp Thiên Vân , hiếu kỳ xen lẫn sự sợ hãi chôn giấu dưới đáy lòng, người con trai trước mặt là một người thấm đầy máu tươi, mặc dù cứu nàng nhưng lại không che đậy bản chất, nàng ngây người, không biết nên nói gì.

Diệp Thiên Vân đứng dậy, thật ra sự cảm kích của Kim Lam Lam với hắn, hắn cũng không coi là chuyện gì, chỉ là hắn sẽ không lưu lại ở thành phố này.

Kim Lam Lam thấy hơi mất mát, nàng có một linh cảm, Diệp Thiên Vân giống như căn nhà xây trên biển, dường như nổi trôi mới là số mệnh, nàng do dự rất lâu mới thấp giọng nói: “Không biết sau này còn có thể gặp lại anh không!”.

Diệp Thiên Vân không nói gì, nơi đây trong hành trình của hắn chỉ là phong cảnh mà thôi, vẫn còn có việc quan trọng hơn phải làm, hắn nhìn Kim Lam Lam một cái rồi quay người bỏ đi.

Diệp Thiên Vân sau khi rời khỏi đây, trước tiên gọi điện cho Tiêu Sắt, kể rõ mọi chuyện, sau đó lại bắt xe trở về Dật Hiên võ quán. Hắn không phải là muốn giải thích gì với Vu Hinh Nguyệt mà là định quay về lấy đồ.

Xe dừng lại tại cái võ quán cũ nát ấy, Diệp Thiên Vân xuống xe, trời không biết đã mưa từ lúc nào, mấy ngày nữa là sắp đến mùa đông rồi, thời tiết cũng trở nên se lạnh.

Sau khi vào võ quán, phát hiện Uông Dương đang huấn luyện bên trong, nhìn thấy Diệp Thiên Vân hắn ta không khỏi kinh ngạc, hắn bí mật nói: “Anh còn dám tới? Không sợ chị tôi sao?”.

Diệp Thiên Vân nhìn Uông Dương, hình như không có thái độ thù địch gì với mình, nên hắn thản nhiên cười nói: “ Tôi đến lấy lại ít đồ rồi đi ngay!”.

Uông Dương giơ ngón tay cái nói: “Anh thật thú vị, là tôi thì sớm đã chạy rồi, đâu còn dám ở lại đây, đi nhanh đi, nếu không chị tôi ra thì anh coi như toi”.

Diệp Thiên Vân cười, xem ra Vu HInh Nguyệt đã quay lại rồi, hắn cũng yên tâm, đành đi lên lầu , vào phòng thu dọn đồ đạc của mình, rồi mới xuống.

Vừa xuống đến dưới lầu, phát hiện Vu Hinh Nguyệt đã đứng ở cầu thang, sắc mặt xanh xám đứng đó đợi, Vu Hinh Nguyệt vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân sắc mặt xanh xao biến thành trắng bệch, nàng ta tức giận nói: “Diệp Thiên Vân , cậu quả nhiên có dũng khí, còn dám đến Dật Hiên võ quán, tôi thật không ngờ cậu lại lừa dối tôi!, uổng công tôi hết lòng hết dạ dạy cậu Hình Ý Quyền, cậu đúng là một đệ tử giỏi!”.

Diệp Thiên Vân bình tĩnh nói: “Tôi cũng là chịu sự ủy thác của người ta!”.

Vu Hinh Nguyệt tức giận đến mức cả người run rẩy, nàng cười lạnh: “Là ai? Tiêu Hùng sao? Dật Hiên võ quán của tôi coi như đã ngừng hoạt động rồi, cũng không cần Hình Ý Môn đến giúp đỡ!”.

Diệp Thiên Vân lắc đầu, hiện giờ hắn không cần phải giải thích gì, chỉ nói: “Thật ra ai giúp đều không quan trọng, quan trọng là bản thân chị, hi vọng chị sẽ làm võ quán tiếp tục hoạt động!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.