Vô Địch Hắc Quyền

Chương 651: Q.2 - Chương 651: Chia ly




"Lão sư! Thây thật đúng là ít khách nha!" Tống Học Nghiệp có chút càn rỡ đùa cợi: "Sau khi trải qua cuộc thi lần trước, đột nhiên không còn thấy bóng dáng của thầy nữa, chúng em còn tưởng thầy tới Hỏa Tinh rồi chứ!" Truyện "Vô Địch Hắc Quyền "

Diệp Thiên Vân nghe nói như thế cũng không tức giận, ngược lại còn có chút cảm giác thân thiết, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tống Học Nghiệp, nói: "Lý Tưởng đâu?"

"Hắn?" Tống Học Nghiệp bĩu môi nói: "Gần đây hắn rất thần bí, từ lần trước đạt được danh hiệu, hắn càng chăm chỉ luyện tập hơn. Mỗi ngày đều vùi đầu vào võ quán, mà ngay cả cơm cũng quên ăn!"

Điều này cũng không sai biệt là mấy với suy đoán của Diệp Thiên Vân, Lý Tưởng người này rất chăm chỉ và chấp nhất, tính tình rất gan lì vững chí! So với Tống Học Nghiệp, Mông Thiên Quân, hắn thích nhất chính là Lý Tưởng, bởi vì hắn khắc khổ chăm chú có chút gì đó giống như bản thân Diệp Thiên Vân.

Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Tống Học Nghiệp, hắn chậm rãi nói: "Làm người nên chính chắn một chút, đừng có giống như trước đây nữa!" Nói xong hắn xoay người rời đi.

Tống Học Nghiệp có chút khó hiểu, gật đầu.

Đi vào võ quán, bên trong chỉ có ba bốn người đang luyện tập.

Danh khí lúc trước trong trường của Diệp Thiên Vân không nhỏ, hai học sinh của hắn đi dự thi đấu võ thuật trong cả nước đều được giải, mà Tống Học Nghiệp lại đoạt giải nhất. Điều này làm cho hắn từ một giáo viên vô dang, bỗng nhiên biết thành một thanh niên nòng cốt trong trường, hơn nữa lại đang dạy võ thuật bỗng nhiên được kết nạp đảng.

Vài học sinh đang hăng hái tập luyện thấy hắn tới đều vui vẻ như chim sẻ chạy tới hoan hô, trong đó có một cô bé thanh tú nói: "Thầy Diệp, gần đây bọn em đều chọn người, nhưng chung quy lại không tìm được người dạy thay, khi nào bọn em mới có thể được đích thân giáo sư chỉ bảo võ thuật đây?" Truyện "Vô Địch Hắc Quyền "

Diệp Thiên Vân cười cười lắc đầu không nói. Hôm nay hắn tới đây chính là muốn rời đi thể viện Cẩm thành. Trường học có lẽ rất yên tĩnh, thế nhưng hắn còn có chuyện thế tục quấn thân, huống hồ Ngô Lập Sâm hiện tại đã muốn thu Thục Trung, như vậy sau này hắn càng không cách nào bứt ra.

Thế cục của Thục Trung dị thường khẩn trương, cho nên hắn phải dồn hết tâm tư vào đó.

Nữ sinh thấy Diệp Thiên Vân không có đáp lời, biết là hi vọng của mình thất bại rồi. Nàng tràn ngập hi vọng nói: "Thầy, nếu có nhàn rỗi có thể chỉ giáo cho bọn em được không. Cho bọn em số điện thoại..."

"Thầy? Ngài đã tới!" Lý Tưởng vừa dừng tập, vừa vặn thấy Diệp Thiên Vân. Hắn rất vui mừng.

Diệp Thiên Vân không tìm được cớ cự tuyệt. Lý Tưởng vừa vặn tới, cho nên hắn nói với nữ sinh kia: "Có thời gian rồi nói sau. Gần đây tôi hơi bận rộn!" Nói xong hắn bứt ra khỏi đám người.

Nữ sinh hung hăng trừng mắt nhìn Lý Tưởng. Nhưng cũng không có biện pháp gì. Ai bảo Lý Tưởng là học sinh yêu của người ta chứ!

"Luyện tập thế nào rồi?" Diệp Thiên Vân nhìn bộ dạng thành thật thuần phác của Lý Tưởng. Hơi có chút giật mình. Tên này bây giờ trông khí chất có vẻ thay đổi, hẳn là công phu có tinh tiến.

"Có nhiều chỗ không rõ. Đặc biệt là tám chiêu mà lúc thi đấu thầy đã dạy!" Lý Tưởng gãi đầu ngốc nghếch cười. Sau đó hắn lại lắc đầu nói: "Tự mình tìm hiểu, đến lúc đó nhất định sẽ minh bạch!"

Diệp Thiên Vân biết thời gian có thể tự mình truyền thụ cho hắn không còn nhiều lắm, hắn cởi áo khoác ra, sau đó mỉm cười nói: "Cậu nói xem, chỗ nào còn chưa minh bạch thì nói ra coi!"

"Ừm!" Lý Tưởng dùng sức gật gật đầu, hắn vứt chiếc khăn lau mồ hôi ra, sau đó nói nói lại tất cả những chỗ mà mình không hiểu!

Vài học sinh ở một bên nhìn mà rất ghen tỵ, Diệp Thiên Vân là danh sư, lại chỉ dạy học sinh của mình, điều này làm cho trong lòng rất nhiều cảm thấy không công bằng.

Hai tiếng, Diệp Thiên Vân đem từng chiêu từng thức Bát Cực Quyền hoàn toàn biểu diễn ra cho Lý Tưởng xem, trong chốn võ lâm, tối trọng yếu nhất không phải là chiêu thức, mà là phương pháp phát lực. Có phương pháp chẳng khác nào nắm chìa khóa nhập môn.

Lý Tưởng tự nhận đã khổ luyện, thế nhưng cùng Bát Cực Quyền của Diệp Thiên Vân mà so, vô luận là từ phương diện nào cũng kém xa vạn dặm. Hắn suy ngẫm nói: "Em thật có phần kiêu ngạo rồi, sau này nhất định phải ổn định hơn nữa!"

Trong ấn tượng của Diệp Thiên Vân, Lý Tưởng là học sinh mà hắn rất yêu thích, tuy hắn nhập môn hơi trễ, tư chất bình thường, thế nhưng hắn lại ổn trọng, cẩn thận những thứ này cũng đủ rồi!

Diệp Thiên Vân ừm một tiếng, gật đầu nói: "Buông lỏng tinh thần, phải biết rằng nhân ngoại hữu nhân, không nên tự mãn, như vậy chính là tự hủy diệt tiền đồ của mình!"

Lý Tưởng tựa hồ như cảm giác được cái gì đó, ánh mắt lại không ngăn được lệ quang, lẩm bẩm nói: "Thầy, người phải rời đi sao?"

Thân thể Diệp Thiên Vân hơi có chút nóng lên, xoa xoa mặt, gật đầu nói: "Đúng vậy! Đây có lẽ là lần cuối tôi dạy cậu, hi vọng cậu có thể nhớ kỹ những kỹ xảo này!"

"Thầy...Em..." Lý Tưởng hiện tại không muốn nhất là Diệp Thiên Vân rời đi.

Vừa rồi hắn đã tiếp xúc tới một cánh cửa mới, thế nhưng trong nháy mắt này ân sư lại phải rời đi!

Diệp Thiên Vân rất tiêu sái cười cười, móc từ trong túi ra một quyển bút ký rất nặng, đưa cho hắn, nói: "Đây là ta chút quà trước lúc đi tôi để cho cậu, hi vọng cậu có thể tiến xa hơn trên con đường võ đạo!"

"Sư phụ..." Lý Tưởng bất ngờ quỳ xuống, nặng nề dập đầu nói: "Thầy là sư phụ của em, võ đạo là do thầy dẫn đường, em..Em...Không biết dùng cái gì để tạ ơn thầy.

Ngày thường ý chí của Diệp Thiên Vân rất vững vàng sắt đá, lúc này lại dâng lên niềm thương cảm không nói lên lời, hắn thở dài thật sâu nói: "Hãy đi tốt trên con đường của mình, đó chính là món quà lớn nhất báo đáp cho tôi rồi!"

Mấy nữ học sinh thấy bộ dạng này của Lý Tưởng, đều không thể tin được. Xã hội bây giờ đã sớm mất đi loại lễ tiết này, loại cảm tình siêu việt này vượt ra khỏi phạm trù nhận thức của bọn họ!

Lý Tưởng tình thâm ý trọng nhìn Diệp Thiên Vân.

Thoáng trầm ngâm, sau đó hắn xuất ra một cây bút, chậm rãi nói: "Học quyền thuật rất có nhiều chuyện thị phi, đây là một số điện thoại, nếu như có một ngày... Nếu như có một ngày cậu thật sự cùng đường, vậy hãy gọi vào số này, đến lúc đó sẽ có người giúp cậu!" Dãy số này chính là của Hà Sơn của Bát Cực Môn.

Lý Tưởng khẽ giật mình, hai mắt đỏ hồng, hắn lau nước mắt, có chút khó hiểu hỏi: "Sư phụ, người đây là..."

Diệp Thiên Vân bình tĩnh nói: "Với công phu của cậu, có lẽ một ngày, xã hội này sẽ không dung được cậu!"

"Điều này...Sao có thể chứ?" Lý Tưởng dù sao vẫn còn là học sinh, căn bản không rõ mấy đạo lý này.

"Nếu quả thật đến ngày đó, cậu tự sẽ rõ!" Diệp Thiên Vân biết hắn không cách nào giải thích được, vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Tôi không muốn có một ngày cậu gặp hoàn cảnh như vậy! Ngoài ra...Dãy số này không đến lúc cuối đường không nên gọi, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu!"

"Dạ hiểu rồi ạ!" Đầu óc của Lý Tưởng không quá nhanh nhạy mà là đơn thuần, chuyện mà Diệp Thiên Vân đã phân phó, hắn nhất định sẽ nghiêm chỉnh chấp hành.

Rời khỏi phòng tập, Diệp Thiên Vân trực tiếp tìm tới văn phòng viện trưởng nói rõ ý đồ đến lần này. Tô Toàn Sinh đang ở trong phòng duyệt văn kiện, hơn nữa Vương Dong lại trùng hợp có mặt tại đây.

"Gì? Cậu phải đi?" Tô Toàn Sinh cơ hồ phản xạ có điều kiện đứng lên, lão cũng thật không muốn để hắn đi! Trường thật vất vả lắm mới tìm được một giáo viên nhân tài dạy võ học truyền thống, lão vô ý thức nghiêm khắc nói: "Không được! Tôi không đồng ý cho cậu từ chức, có cậu ở đây, thành tích võ thuật chuyên nghiệp của trường được thăng hoa rất lớn, hai ngày trước trường vừa bầu cậu làm giáo sư trẻ tuổi xuất sắc nhất toàn tỉnh năm nay đó!"

Diệp Thiên Vân có thể hoàn toàn không cần báo cáo cho bất cứ người nào, im lặng rời đi, nhưng hắn nghĩ như vậy có điểm không ổn thỏa, vì vậy lúc này hắn chân thành nói: "Tô viện trưởng, thật ra tôi có chuyện trọng yếu phải làm, bây giờ trong nhà mới thông báo bắt phải trở về, mong ngài có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi!"

Vương Dong trước kia hận không thể đuổi Diệp Thiên Vân mau mau rời đi, nhưng ở chung một đoạn thời gian, nàng cảm thấy cách đối nhân xử thế của Diệp Thiên Vân cũng không tệ! Đồng dạng cũng muốn giữ hắn lại, nàng nói: "Thầy Diệp, anh không thể suy nghĩ lại sao? Anh rời đi, vô luận là đối với bản thân hay đối với trường học đều là tổn thất rất lớn!"

Diệp Thiên Vân đã quyết ý ra đi, hắn cười cười nói: "Nếu như không phải vướng bận một số chuyện, tôi nhất định sẽ ở chỗ này tiếp tục công tác, nhưng hiện tại..."

Tô viện trưởng có chút nghi ngờ nói: "Tiểu Diệp, cậu hãy nói thực ra coi, có phải trong trường có điểm nào khiến cậu phật ý? Nếu như là lương hoặc đãi ngộ có vấn đề, chúng ta có thể thương lượng!"

Tô Toàn Sinh không rõ, nhưng Vương Dong từng chứng kiến, Diệp Thiên Vân tuyệt đối không thể làm giáo viên lâu dài ở trường. Tại Phúc Kiến nàng đã hoài nghi thân phận của hắn.

"Thật không phải như vậy! Viện trưởng ngài có thể yên tâm, tôi chỉ tạm thời không công tác nữa thôi!" Diệp Thiên Vân chỉ có thể nói vậy.

"... Ài!" Tô Toàn Sinh cân nhắc thật lâu, sau nửa ngày không ngừng khuyên nhủ, lão đành phải gật đầu nói: "Tiểu Diệp, chúng ta làm đồng sự cũng được một thời gian, tôi rất xem trọng cậu, hơn nữa chuẩn bị đem cậu cùng Vương Dong bồi dưỡng thành người kế nghiệp tôi, hiện tại tìm đâu ra giáo viên ưu tú như cậu chứ..."

Diệp Thiên Vân nhìn ánh mắt của Tô Toàn Sinh rất chân thành, hắn liền cười nói: "Nếu như Tô viện trưởng có thể đợi được hai năm, vậy hãy tìm Tống Học Nghiệp cùng Lý Tưởng, tin tưởng bọn họ sau khi tốt nghiệp nhất định có thể làm cho ngài nhìn với con mắt khác!"

Tô Toàn Sinh cười nói: "Tiểu Diệp à, cậu thật đúng là tiến cử nhân tài nhưng lại không tiến cử bản thân, bọn họ đều là học trò do cậu dạy phải không? Đến lúc đó tôi sẽ lập tức đi chứng thực! Ha ha!"

"Nhưng mà Tống Học Nghiệp cùng Lý Tưởng trình độ cũng không tệ lắm! Nếu như còn có thể tiếp tục tiến lên, học viện nhất định sẽ lưu vị trí cho bọn họ!"

Tô Toàn Sinh cười ha hả đáp ứng.

Diệp Thiên Vân lộ ra vẻ cảm kích, hắn minh bạch Tô Toàn Sinh đang cho mình một điểm nhân tình, hắn gật đầu nói: "Tô viện trưởng, tôi xin phép đi đây, mong trường chúng ta dưới sự lãnh đạo của ngài ngày càng phát triển!"

Rời khỏi văn phòng, Diệp Thiên Vân nhìn phong cảnh hai bên, dường như hắn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Nhưng mà điều này đã không còn trọng yếu nữa, bởi vì bản thân sắp rời đi, cho nên hắn cũng không quan tâm tới chỗ này nữa!

"Thầy Diệp, đợi một chút!"

Khi đã đi được khá xa, Diệp Thiên Vân bỗng nghe một giọng nói thanh âm gọi mình, hắn dừng bước xoay người nhìn thoáng qua một cái, nguyên lai là Vương Dong.

"Mệt chết tôi..." Vương Dong thở hổn hển chạy tới, nàng hung hăng trừng mắt liếc hắn nói: "Anh đi cũng thật là nhanh, thiếu chút nữa không đuổi kịp rồi!" Truyện "Vô Địch Hắc Quyền "

Diệp Thiên Vân thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, gật đầu nói: "Cô giáo Vương, có chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì không thể tìm anh sao?" Vương Dong trợn mắt nhìn, sau đó mới nói: "Tôi không thể tiễn anh được sao, bằng không mọi người cùng đi ăn cơm nhé!"

Diệp Thiên Vân trầm giọng nói: "Ừm, vì tâm ý của cô tôi xin nhận!"

Vương Dong hì hì cười nói: "Nguyên bản định ăn hết tiền của anh, thế nhưng hiện tại nhìn thái độ của anh cũng không tệ, coi như xong!" Đang lúc nói chuyện nàng móc từ trong túi quần ra một chùm chìa khóa, từ chùm chìa khóa nàng tách ra một thứ đồ trang sức tinh mỹ, sau đó đưa cho Diệp Thiên Vân: "Tặng anh!"

Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, cầm lấy, sau đó bắt đầu đánh giá: "Vật gì vậy?"

"Ảnh ngọc của bổn tiểu thư, cho anh coi như là quà lưu niệm!" Chẳng biết từ lúc nào , Vương Dong giống như con thỏ nhỏ chạy đi rất xa, chẳng qua thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lén một cái, hai gò má bị nhiễm đỏ, khiến nàng trông có thêm ba phần mỹ lệ.

Diệp Thiên Vân vuốt ve chiếc thẻ bài trong tay, rõ ràng có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Vương Dong bên trong...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.